Những tổn thương mà tôi đã và đang gánh chịu tôi sẽ không bao giờ quên.
Ngọt ngào và man trá! |
"Người ta dỗ ngọt tôi vào tình yêu, bây giờ chê chán nẻo đi đường về. Tôi lầm tin lời người ta, tôi lầm tôi khổ vì yêu để rồi đây nức nở thế này..."
Hôm nay, lần đầu tiên tôi thấy mình hối hận vì đã tin đã yêu người đàn ông đó quá nhiều khi mà họ không xứng đáng được nhận. Tôi tự trách mình ngu ngốc, tự khinh mình sao có thể nhận những đồng tiền từ người đó. Tôi hận vô cùng khi nghĩ mình chẳng là gì trong suy nghĩ của họ. Tôi thấy rất đau, đau tận sâu trong đáy lòng khi biết rằng tình cảm sự chân thành bao lâu nay của tôi đều chỉ là vô nghĩa với con người đó. Vì anh ta vô tình thì sao cảm nhận được sự tổn thương mà anh ta gây ra cho tôi. Tôi giờ là một kẻ trắng tay rồi. Tôi chẳng có gì ngoài sự chân thành mà khi đã trao hết đi rồi nghĩa là tôi mất hết. Tôi trắng tay. Tôi sai.
Những tổn thương mà tôi đã và đang gánh chịu tôi sẽ không bao giờ quên và không bao giờ tha thứ. Tôi sẽ hận căm hận mãi dù điều đó càng làm tôi đau đớn và mệt mỏi và tôi sẽ không bao giờ quên mình đã trải qua những gì. Làm sao tôi có thể tha thứ cho con người đó và cả chính tôi nữa, thấy mình thời gian qua sao lãng phí quá hèn nhát quá luôn phải tự mình chống chọi bao nhiêu chuyện đơn độc một mình, thế mà khi nào cần thì lại nhớ đến tôi và con bé ngu ngốc như tôi lại vội vàng lo lắng và chạy đến. Chẳng lẽ anh thực sự bạc bẽo và tồi tệ đến mức thế sao. Tôi đã luôn tin rằng mình không bao giờ hối hận nhưng giờ tôi không thể không chấp nhận sự thật rằng mình đã quá mù quáng tin nhầm người tồi. Chỉ có tôi mang lại niềm vui khi anh ta cần còn khi tôi cần đến anh ta, cần biết bao nhiêu thì anh chỉ bịt mắt bịt tai coi như không biết, chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi.
Giờ đây khi tôi thấy hối hận thì cũng là lúc cuộc sống của mình đã quá tồi tệ rồi. Tự hỏi đã nhận được bao nhiêu tiền từ anh mà cuộc sống của tôi giờ mệt mỏi thế này. Có lẽ là vì tiền mà đến với anh nhưng sao giờ cuộc sống lại vất vả hơn. Tôi đang khóc thầm sao? Tại sao tôi không khóc gào thét lên rằng anh là kẻ tồi tệ bạc bẽo mà lại phải khóc thầm thế này? Vì tôi quá mệt mỏi, vì nước mắt đã rơi quá nhiều cho một người không xứng đáng là anh. Có lẽ tôi đã khóc nhiều hơn cười khi ở bên anh trong thời gian qua vì thế mà tôi không thể ngừng hận anh! Không thể! Thời gian qua chắc đã nhận từ anh nhiều tiền lắm nên giờ phải trả bằng nhiều nước mắt thế này?
Anh đang sống vui vẻ thoải mái thế thì cứ tiếp tục như thế. Đừng cắn dứt hay thấy tội lỗi vì dù cảm thấy một chút cắn dứt thì có lẽ anh sẽ không vui vẻ thoải mái như giờ đâu. Nhờ có anh mà cuộc sống của tôi nhiều nước mắt hơn, nhiều vết thương hơn vì thế sẽ không thể quên được. Lúc tôi đau khổ thì anh vui vẻ đưa mấy thứ đồ rẻ tiền của anh đi chơi để hưởng thụ không căm hận mới lạ đấy. Giá như có thể xoá bỏ phần ký ức đau khổ này như một khối u đang dày vò cuộc sống của tôi để có thể quên đi những sự tổn thương đã từng gánh chịu. Những tháng ngày chỉ gọi là tồn tại chứ không phải là sống theo đúng nghĩa này- tôi muốn chấm dứt, muốn mình mạnh mẽ và vui tươi như trước đây...
Nhờ có anh mà tôi đã trải qua tất cả những cảm giác đó, tin yêu và căm hận |
Người ta vẫn nói những cảm giác đau đớn nhất của con người đó là:
Thấy buồn mà không được khóc...
Thấy nhớ nhưng không thể nói ra...
Thấy cô đơn mà không ai bên cạnh...
Thấy đau mà vẫn phải mỉm cười...
Thấy mâu thuẫn giữa tin yêu và căm hận...
Nhờ có anh mà tôi đã trải qua tất cả những cảm giác đó, tin yêu và căm hận? Tất cả đều thật khó khăn và mệt mỏi. Nếu có thể dù chỉ một lần tôi ước có thể hoán đổi với anh để khi là tôi anh sẽ biết tôi đã trải qua những gì và để khi là anh tôi sẽ biết những hy sinh của mình vô nghĩa thế nào? Giá như có một lần như thế! Trong cái thế giới của anh một Tôi có lẽ chưa bao giờ tồn tại. Thực ra thì nói anh nhưng tôi thấy mình rất đau bởi càng nghĩ anh tồi tệ bao nhiêu thì nghĩa là tôi đang cười nhạo chính mình thôi vì tôi yêu anh mà, đúng là ngọt ngào-man trá, chẳng có gì anh dành cho tôi là thật lòng, có lần đọc bài viết "tôi chỉ qua đường với em thôi" tôi đã khóc vì tôi thấy mình trong câu chuyện đó và tác giả bài viết sao giống anh đến thế cứ như anh đang nói vậy. Nhưng tôi khác cô gái đó tôi không cao thượng và bao dung được như thế, tôi chọn cách hận anh để chốn tránh chính mình.
"Yêu một người không yêu mình giống như ôm một cây sương rồng, càng siết chặt sẽ càng đau" đây có lẽ là kết quả của việc ngốc nghếch tin vào một người vì thế mà chỉ có hận anh mời làm tôi thấy được an ủi và để tôi giấu tất cả đau khổ vào nỗi hận đó để có thể lãng quên. Có lẽ đó là lựa chọn sai lầm nhưng tôi muốn làm thế vì tôi sợ, sợ không như thế thì mình sẽ gục ngã, sẽ bi luỵ và trở nên đáng thương hại trong mắt anh, tôi không cho phép bản thân mình như thế vì tôi căm ghét cái gọi là thương hại đấy.
Điều muốn nhất giờ đây có lẽ là được đi đâu đó thật xa để tìm lại cảm giác của con tim, để thấy nhẹ lòng, để thấy một ý nghĩa nào đó về sự tồn tại của mình. Muốn được một mình, được ngăm nhìn những nơi đẹp đẽ những con người đẹp đẽ để khi quay trở về mình sẽ biết mình nên làm gì! Và không cảm thấy nặng nề với cuộc sống sẽ sống vì mình và gia đình nhiều hơn nữa thay vì cứ sống cuộc sống của người khác.
Tình yêu với người này là một cuộc chơi nhưng với người khác là một cuộc đời. Chỉ hy vọng mình đủ mạnh mẽ!
Nguồn: 24h
Đăng nhận xét