Em hi vọng một ngày nào đó anh sẽ đọc được những dòng này để anh biết rằng em nhớ anh đến nhường nào.
Người đàn ông của đời em |
Đà Nẵng chớm thu rồi anh biết không? Tròn một năm mình gặp gỡ, quen nhau và yêu nhau... nhanh thật đấy anh nhỉ? Em vào lại mảnh đất nơi tình yêu bắt đầu vào một sáng đầu thu âm u dịu ngọt và trời lất phất hạt mưa. Mưa rơi làm lòng em buồn như tê dại.
Xa anh...
Có những nỗi nhớ chẳng thể gọi thành tên. Có những kỉ niệm bất chợt lạc vào màu nhung nhớ. Mưa buồn anh ạ! Cảm giác chơi vơi lắm, em chỉ muốn mình được tan ra như những giọt mưa kia thổn thức. Thoáng những cơn gió ùa về hanh hao nỗi nhớ, em chưa làm quen được cái cảm giác xa anh như thế này. Em giả vờ mạnh mẽ nhưng nước mắt em rơi. Chênh vênh lắm.
Yêu xa...
Có rất nhiều lúc em tủi hờn để mặc nước mắt em rơi, có lúc em thấy nhớ anh đến cồn cào, muốn được về bên anh để tìm lại cảm giác bình yên, được anh yêu thương che chở. Yêu xa là đợi chờ, yêu xa là nhung nhớ... Em không còn được nũng nịu với bờ môi cong lên hờn dỗi như một đứa trẻ con với anh nữa vì em biết anh sẽ chẳng bao giờ nhình thấy đâu. Em cũng sẽ không được cầm lấy tay anh đi giữa chốn đông người, sẽ không được nhìn vào mắt anh đong đầy những yêu thương, sẽ không thể chạm vào bờ môi mềm ướt át của anh... lại càng không thể ôm anh sau lưng và dựa vào anh tin cậy và vô vàn những kỉ niệm vui buồn bên anh.
Chỉ cần bên anh thôi em thấy thật hạnh phúc và bình yên |
Em nhớ anh...
Anh này! Mặc dù em không xinh đẹp, em không giỏi giang, không dịu dàng đoan trang như những người con gái khác... nhưng tình yêu em dành cho anh thì không có người con gái nào có thể hơn em được đâu! Chỉ cần bên anh thôi em thấy thật hạnh phúc và bình yên. Em tự hào vì có được anh - người đàn ông của đời em. Anh đã làm cho nhiều người con gái phải ganh tỵ với em, em hạnh phúc vì điều đó anh à. Cảm ơn anh vì đã chịu đựng em và yêu em.
Vào lại Đà Nẵng - thành phố tình yêu và nỗi nhớ, cảm giác trong em thật xáo trộn. Em đã gắn bó nơi đây qua một năm rồi, em cũng thích nghi được cuộc sống nơi đây chỉ là xa anh thì em chưa thể quen được. Khắp nẻo đường em bước chân qua là bóng hình anh in hằn nơi ấy, em nhớ anh ngẩn ngơ. Liệu rằng yêu xa nó có thể trở thành thói quen được hay chỉ làm cho nỗi nhớ da diết thêm cồn cào cháy bỏng? Em học cách đếm những kỉ niệm chứ không đếm những ngày tháng mình xa nhau đâu anh. Sẽ lâu lắm và sẽ thật buồn anh ạ. Em sẽ tập sống xa anh, em sẽ mạnh mẽ đi qua giông bão cuộc đời để đến bên anh vì em biết rằng phía cuối con đường luôn có anh chờ đợi. Khoảng cách địa lí không bao giờ ngăn cản được vũ trụ và càng không thể ngăn cản được hai trái tim luôn hướng về nhau anh nhỉ? Tình yêu sẽ dẫn lối để mình tìm về bên nhau. Em hi vọng một ngày nào đó anh sẽ đọc được những dòng này để anh biết rằng em nhớ anh đến nhường nào. Em yêu anh nhiều hơn những gì em nói...
Nguồn: 24h
Đăng nhận xét