Phương là một nhà báo làm việc ở một tòa soạn nhỏ trong thành phố. Cô đã làm việc cách đây khoảng năm năm thế nhưng cô vẫn chỉ là một nhà báo không tên tuổi. Cô không thích nịnh nọt và là một người rất cứng nhắc nên không có quan hệ tốt với cấp trên. Cô hiểu cho đến nay cô vẫn không thể thăng chức cũng là do bản chất đó của mình. Biết vậy nhưng cô chẳng hề bận tâm. Cô chỉ cần thực hiện được đam mê viết báo của mình là được, chức vụ đối với cô mà nói không quan trọng.
Tìm bình yên trong bể đời |
Hôm nay trong tòa soạn có một nhà báo trẻ mới vào, tổng biên tập giao nhiệm vụ cho cô hướng dẫn người mới. Nhưng người mới này thậm chí không nghe cô dẫn dắt mà còn thấy khó chịu với cô.
- Tôi không phải mới vào nghề không cần bà chị phải phân tích kĩ càng như thế đâu. Nói không chừng một tháng sau cấp bậc của tôi còn cao hơn cả bà chị ấy chứ.
Phương kinh ngạc khi nghe cô người mới nói như thế nhưng cô chỉ cười mà không đáp lại. Cô đã quá quen với những lời đại loại thế này rồi.
Khi Phương chuẩn bị tan ca về nhà thì điện thoại của cô reo. Màn hình hiển thị “Ox đang gọi” môi cô bất giác nở nụ cười. Người gọi đến không ai khác là người yêu của cô, hai người đã yêu nhau thắm thiết ba năm qua. Và cũng chuẩn bị tiến tới hôn nhân.
- Nhớ em sao?
Cô vẫn hay đùa như thế mỗi lúc anh gọi cho cô. Mọi lần anh sẽ cười rồi bảo rằng “uh, nhớ em không được sao?” nhưng hôm nay đầu dây bên kia lại im lặng một cách lạ thường. Cô cảm thấy hơi bất an.
- Có chuyện gì phải không anh?
Trả lời cô vẫn là sự yên lặng. Một lúc lâu cô mới nghe giọng nói nặng nề từ anh
- Chiều nay gặp nhau ở chỗ cũ anh có chuyện muốn nói với em.
Không đợi cô đồng ý anh đã vội cúp máy. Đây là lần đầu tiên anh chủ động dập máy trước. Cô biết là sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Tại quán cà phê cô và anh vẫn thường đến. Anh đã ngồi đó từ lúc nào vì cô thấy ly cà phê anh gọi đã vơi đi một nửa. Cô ngồi vào bàn nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.
- Có chuyện gì hả anh? Anh làm em lo quá.
Anh nhìn cô rồi không để cô phải đợi lâu anh nói
- Chúng ta chia tay đi.
Sau một lúc lâu lấy lại bình tĩnh vì quá đột ngột. Cô hỏi anh bằng giọng rất nhỏ:
- Tại sao?
Từ lúc anh nói ra những lời ấy thì cô biết cô phải từ bỏ cuộc tình này vì anh là người thế nào cô hiểu rất rõ. Nếu không suy nghĩ kĩ anh sẽ không đưa ra đề nghị như thế. Nhưng cô muốn biết lý do để bản thân mình có thể chấp nhận sự thật.
- Anh cần một người phụ nữ cầu tiến, chức vụ cao và phải xứng với cương vị tổng giám đốc của anh hiện tại…
- Em đã hiểu. Vậy em đồng ý chia tay. Em đi trước. Chào anh!
Không đợi anh nói xong lý do cô đã ngắt lời anh và đồng ý chia tay. Cô tự tin quay lưng đi mà không tỏ ra bất kỳ vẻ mặt gì. Cô cũng vậy một khi đối phương không muốn thì cô tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu. Có điều cô vẫn không khắc chế được nỗi đau trong lòng mình. Một tình yêu mãnh liệt ba năm chỉ vì cô là một phóng viên quèn mà chấm hết. Chức vị, quyền thế quả thật quan trọng như vậy sao?
Cô lái xe thẳng một đường về tới nhà. Vẫn cánh cửa đóng hờ như mọi ngày, cô đã quen với việc người khác nhìn vào nhà cô như một nơi bị bỏ hoang. Phương thở dài, dẫn chiếc xe gắn máy vào nhà. Cánh cửa được cô mở toang ra ánh sáng theo khe hở ùa vào làm ấm áp hơn hẳn. Bước xuống cửa buồng Phương nhìn người đàn ông đang ngủ vùi trên chiếc võng cũ nát vì say rượu. Đó chính là bố cô, suốt ngày ông ấy chỉ biết uống rượu.
Khi cô dọn dẹp làm cơm xong thì cũng là lúc bố cô tỉnh dậy. Giống như hằng ngày cô dọn cơm ra và hai bố con cùng ăn. Nhưng tâm trạng của cô lúc này không thể nào nuốt nổi thứ gì. Cô đang suy nghĩ mông lung thì bố cô lên tiếng:
- Mày định chừng nào thì lấy chồng. Tao thấy thằng Phú con ông Điệp giám đốc công ty điện lực có vẻ thích mày lắm đấy. Mày không đồng ý đi chẳng lẽ mày định đợi đến khi già chắc.
Cô lẳng lặng nhìn bố mình. Cô không quan tâm đến chuyện mà ông vừa đề cập đến vì ngày nào bố cô cũng giảng cái bài ca cũ rít ấy. Hết con ông giám đốc này đến con bà chủ tịch nọ. Cô nghe mãi cũng thành thói quen.
Thấy cô thờ ơ với những lời ông nói ông bực tức.
- Mày không nghe thấy tao nói gì sao? Tao bảo mày lấy chồng đi có nghe không? Một nhà báo quèn như mày mà lọt vào mắt người ta là có phúc lắm rồi mày còn mong muốn gì nữa? Đồng lương ít ỏi của mày còn không đủ tiền cho tao mua rượu…
Ánh mắt đỏ ngầu vì hụt hẫng của Phương nhìn ông làm ông khựng lại không tiếp tục nói thêm gì nữa. Cô gác đũa lên chén cơm còn dang dở rồi đi ra khỏi nhà. Giữa màn đêm lạnh lẽo của con hẻm nhỏ này cô chỉ thấy mình càng thêm cô độc. Chẳng lẽ cô đã sai rồi sao? Tiền bạc, địa vị quả thật cần thiết đến như thế? Cô luôn bằng lòng với thực tại như vậy là không tốt? Cô muốn một cuộc sống nhàn nhã và yên bình là không đúng? Tại sao tất cả mọi người đều bất mãn vì cô chỉ là một nhân viên quèn? Ngay cả người mà cô dự định trao trọn cả cuộc đời cũng chê cô không xứng với địa vị của anh.
Dùng suốt một tuần suy nghĩ cô đã làm đơn xin nghỉ việc và xin vào một tòa soạn khác lớn hơn. Cô đã làm việc năng nổ để rồi sau một năm cô trở thành một nhà báo nổi danh khắp Sài Gòn. Các tờ báo lớn sẵn sàng trả cho cô mức lương khổng lồ để mời cô về cộng tác nhưng cô đều từ chối.
Khi được giới truyền thông phỏng vấn trong chương trình “Người thành đạt” cô đã trả lời một câu hỏi thế này:
- Tôi được biết trước đây cô là một phóng viên chẳng có tên tuổi của một tòa soạn nhỏ. Động lực nào đã mang cô đến với tòa soạn hiện tại và thành công rực rỡ trong sự nghiệp chỉ sau một năm.
- Nói thật tôi không ham muốn tiền bạc và danh vọng. Tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức cùng cố gắng cũng để cho tất cả mọi ngưởi thấy rằng không phải tôi không có năng lực mà thực chất tôi vốn không muốn đấu tranh và ganh đua với kẻ khác. Nếu dùng tiền và địa vị có thể mua được sự tôn trọng của người khác thì tôi cũng muốn thử một lần.
Đoạn phỏng vấn đã được phát hành trên tất cả các báo. Mọi người trong nghề đều đoán rằng cô có một khoảng quá khứ không mấy vui vẻ nhưng không ai dám bới móc nó lên vì họ sợ địa vị của cô bây giờ. Cô đã dần quen với ánh mắt kính nể của mọi người.
Một năm sau đó cô từ giả sự nghiệp để tập trung vào việc sáng tác tiểu thuyết hoàn thành ước mơ từ thuở bé của mình. Cô khao khát một cuộc sống bình yên và bây giờ không ai có thể ngăn cản điều đó.
Nguồn: yume
Đăng nhận xét