BREAKING NEWS

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Yêu người đàn ông đeo nhẫn

Nàng không đòi hỏi gì ở anh, không chờ đợi không hy vọng anh sẽ rước nàng về dinh
Yêu người đàn ông đeo nhẫn
Yêu người đàn ông đeo nhẫn
Nàng 28 tuổi, đang yêu say đắm một anh chàng giáo viên được 2 năm thì nàng bỗng dưng tuyên bố hết yêu. Hết yêu có nghĩa yêu thương nhiều quá hóa nhạt nhòa, nghĩa là đã từng yêu say đắm. Nàng thay số và bốc hơi, mặc kệ anh chàng vật vã, níu kéo. Nàng là thế, khi yêu, nàng yêu hết mình, khi hết yêu, nàng sống như người dưng. Bố mẹ nàng lo lắng vì mất con rể hụt thì ít mà lo nàng ế thì nhiều. Nàng chỉ giải thích để các cụ yên tâm với một câu lạnh lùng, đầy dứt khoát: Không hợp. Người ta có hàng ngàn lý do để nói lời yêu nhưng khi hết yêu thì chỉ cần nói rất ngắn. Cuộc sống là một hành trình bất tận và trong chuyến hành trình này, nàng thừa nhận mình đang trở thành gái hư ngoan cố và liều lĩnh.

Nàng không gặp gỡ, không hẹn hò, không xinh đẹp nhưng cuốn hút, công việc bình thường. 28 tuổi, xung quanh nàng vẫn có nhiều vệ tinh - toàn tâm toàn ý lo cho nàng. 28 tuổi, nàng vẫn mộng mơ trước nhiều cám dỗ và sự lựa chọn: được – mất. 28 tuổi, nàng từ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi trái tim, cái điều mà từ trước tới nay chưa bao giờ có trong từ điển của nàng “luôn để cái đầu nóng và một trái tim lạnh”.

Đúng là tình yêu giống như một chứng bệnh truyền nhiễm, càng sợ bao nhiêu thì càng vướng bấy nhiêu, nàng đã vướng anh và đang sống lại tuổi đôi mươi. Hình như nàng đang yêu, yêu say đắm - yêu sét đánh - một thứ tình yêu xa xỉ đối với nàng ở tuổi này và nàng đang say nắng.

Anh - người đàn ông nàng vứt bỏ để chạy theo hội tụ đủ mọi yếu tố của một người đàn ông lý tưởng trong mắt nàng: hài hước, tình cảm, tâm lý, từng trải, có sự nghiệp và anh – có - một - gia – đình. Tình yêu anh dành cho nàng 8 tiếng đồng hồ ở công sở mỗi ngày, trừ thứ 7 và chủ nhật. Vì sao ư? Thời gian còn lại anh phải dành cho gia đình và quây quần cùng vợ con – dành cho ngôi nhà và những đứa trẻ.

Lao vào một biển tình ngang trái để yêu anh. Hàng đêm khi anh đang hạnh phúc bên vợ con thì một mình nàng vò võ với nỗi nhớ anh quay quắt, rồi nàng thấy thương hại chính mình vô cùng.

Yêu anh, nàng chấp nhận không có danh phận!

Yêu anh, nàng biết anh sẽ chẳng bao giờ đeo nhẫn vào tay nàng. Vậy mà nàng lại si mê anh đến điên cuồng, bỏ quên tất cả chỉ cần một cuộc gọi hay một tin nhắn của anh đã làm tim nàng đập loạn xạ. Bao giận hờn, trách móc tan biến và nàng lại lao tới bên anh, quên đi mình đang sống vì cái gì bởi tình yêu nàng dành cho anh quá lớn!

Yêu anh, nàng biết anh cũng như bao gã đàn ông có vợ, thích cơi nới chứ không bao giờ xây mới, anh cũng chỉ để thõa mãn những dục vọng tầm thường của mình, còn tình yêu anh dành cho nàng ư? Có lẽ là không có, chắc chắn không có vì anh yêu vợ, anh cần gia đình, cần những đứa con và cần vợ anh hơn bao giờ hết. Nhưng để từ bỏ anh, nàng đau lòng lắm, mặc dù mỗi ngày trôi qua nàng đều nuối tiếc, khi đưa mắt nhìn xung quanh - nơi mọi người đang sống hạnh phúc một cách đúng nghĩa. Nhưng điều đó không làm cho nàng thôi nghĩ và yêu anh.
Nàng biết anh cũng như bao gã đàn ông có vợ, thích cơi nới chứ không bao giờ xây mới
Nàng biết anh cũng như bao gã đàn ông có vợ, thích cơi nới chứ không bao giờ xây mới
Yêu anh, nàng chấp nhận “một ngày anh có thể dành cho em vài phút, nhưng cũng có thể vài ngày anh dành cho em tất cả (đó là những ngày anh đi công tác)”- như anh đã nói. Nhưng cũng có lúc hàng tháng trời, nàng và anh không thể gặp nhau, những tin nhắn cuộc gọi bỗng dưng biến mất – mà nàng có nhớ anh đến mấy cũng không thể chủ động gọi cho anh vì sợ ảnh hưởng đến anh, hay họa chừng có nhắn tin, gọi điện đi nữa cũng trong trạng thái gấp gáp, vội vàng vì vợ anh đang bên cạnh.

Yêu anh! Nàng vẫn giữ mình và nói không với “chuyện ấy”, dẫu biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ cưới nàng để chờ đêm tân hôn. Nhưng thật là mâu thuẫn khi nàng đã chấp nhận yêu anh - người đàn ông đeo nhẫn. Dù nàng cố giữ bao nhiêu thì anh lại càng trần trụi bấy nhiêu. Thời gian đầu anh còn tranh thủ nắm tay nàng đi dạo và tất cả chỉ dừng lại ở cái nắm tay nhẹ nhàng với những cái ôm siết chặt. Nhưng sau đó thì anh càng đòi hỏi: "Mình vào nhà nghỉ để tâm sự. Anh muốn có khoảng trời riêng khi bên em, anh hứa sẽ không làm gì em cả”. Nàng nắm tay anh, chiếc nhẫn lại cộm trong tay nàng, e dè bước vào vườn yêu.

Một bữa, hai bữa chàng đều giữ lời hứa với nàng, nàng càng tôn trọng và yêu anh nhiều hơn. Đúng là“Không có tình yêu nào chân thật mà thiếu tình cảm. Không có tình yêu nào đầy đủ nếu không có tình dục chen vô”. Yêu là cho và được yêu là mất, nàng vẫn theo anh vào nhà nghỉ. Và cái gì đến vẫn phải đến… phải chăng đó là cách để duy trì một tình yêu, một mối quan hệ? Lúc này mọi thứ xung quanh đều đẹp khi nàng nhìn bằng đôi mắt của tình yêu.

Yêu nàng, anh không giống như những người đàn ông đeo nhẫn ngoại tình khác.

Anh không lấy lòng nàng như cánh đàn ông đã có vợ vẫn làm, vẽ lên một viễn cảnh gia đình không hạnh phúc, hay không yêu vợ, hay một cuộc hôn nhân không tình yêu... Nhìn vào mắt anh, nàng biết anh đang rất hạnh phúc.

Anh bảo: “Quyết định đến với em, anh đã vượt qua những chuẩn mực của một người chồng, một người cha, em cứ xem anh là một người xấu xa đi”. Anh không hứa gì với nàng, nàng cũng không giống những cô gái yêu anh vì tiền bạc hay danh phận, nàng không đòi hỏi gì ở anh, không chờ đợi không hy vọng anh sẽ rước nàng về dinh hay làm thay đổi cuộc đời nàng...

Người đàn ông có hai sở thích: thú phiêu lưu và sự nguy hiểm, vì vậy họ thích ái tình, một thứ ái tình vụng trộm thì càng khao khát, thích thú hơn. Anh nằm trong số đó. Nàng vẫn luôn tự vuốt ve, mơn trớn cho mình như thế, để có lúc nàng sống trong đói lả và chết trong no say với tình yêu anh dành cho nàng.

Vậy mà dù đau, dù mệt mỏi với một thứ tình không lối thoát, chằng chịt những vết xước trong tim nhưng để buông tay anh là điều không thể. Cuối cùng điều nàng tiếc là gì đây, đó là sự khắc khoải, là tình cảm mà nàng đã lỡ dành cho anh.

Đã có lúc nàng tự nhủ. Dừng lại, phải dừng lại, bởi nàng nhận ra những ảo ảnh đó đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay nàng không còn ấm áp, ánh mắt nàng không còn reo vui, nụ cười không còn rạng rỡ nữa, dày vò mình làm chi nữa, ích gì đâu? Nàng không yêu thương bản thân nàng thì ai sẽ yêu thương nàng đây? Nàng đứng giữa hai chiều quên – nhớ. Đúng thật! Ái tình là một liều thuốc đắng, không một ai có can đảm chối từ.

Tim nàng đang se sắt lại.
Nguồn: 24h

Đăng nhận xét

 
Copyright © 2014 Thủ Thuật Hay.