Nếu anh đã dũng cảm trở thành kẻ phụ tình để bỏ em thì xin anh hãy lạnh lùng bước đi...
Anh cứ đi đừng bao giờ ngoảnh lại |
Nếu anh đã dũng cảm trở thành kẻ phụ tình để bỏ em thì xin anh hãy lạnh lùng bước đi, đừng bao giờ quay đầu lại. Kể cả phía sau lưng anh, em khóc hay im lặng, em gào thét hay chỉ lặng đứng nhìn, em đổ gục hay mỉm cười bước tiếp…Hãy mặc kệ em mà bước đi anh nhé!
Anh không có lỗi trong cuộc tình này. Lỗi là ở tạo hóa xoay vần để một người đàn bà làm mẹ đơn thân như em gặp và yêu anh. Đã ngàn lần em tự nhủ không được, không được lấn tới, không được vượt qua danh giới của tình bạn thông thường…nhưng em đã thất bại. Khi anh nắm lấy bàn tay em, khi anh đặt lên một nụ hôn thật ngọt ngào, em đầu hàng số phận. Em vất bỏ mọi lo nghĩ, đau khổ và điều tiếng để yêu anh. Em chỉ cần được yêu và bên anh, thế là đủ…dù tình yêu đó có ngắn ngủi đi chăng nữa.
Chúng mình đã lao vào nhau theo tiếng gọi của tình yêu. Em hạnh phúc vì được là người đàn bà của anh, một người đàn bà lén lút, giấu mặt. Anh nói rằng anh yêu em, anh sẵn sàng vượt qua điều tiếng của người đời để yêu một người đàn bà đã có một đời chồng và một đứa con. Sự quả quyết đó làm em vững tâm để yêu anh dù cho trước đó bao nỗi sợ hãi vẫn bủa vây lấy em từng ngày, từng giờ…
Em hạnh phúc vì được là người đàn bà của anh |
Em đã có những tháng ngày hạnh phúc, sống trong tình yêu của anh, em cảm giác mình như được hồi sinh sau cuộc hôn nhân đầu như địa ngục. Đêm nào em cũng mơ, những giấc mơ thật nghiệt ngã. Chưa một lần em thấy mình được hạnh phúc trong giấc mơ mỗi đêm, em chỉ thường tỉnh giấc với sự sợ hãi khi em gọi anh trong vô vọng mà anh vẫn cất bước quay lưng…Nó phải chăng là dự cảm…
Anh đã đấu tranh cho tình yêu của chúng mình. Em biết điều đó. Em cũng đã kiên cường tới phút cuối cùng khi mẹ anh mang cái chết để chế ngự tình yêu của chúng mình. Dừng lại đi anh…Em tự đầu hàng. Dù cho anh có yêu em nhiều hơn, có cố gắng thêm nữa thì em cũng tự mình từ bỏ. Em không muốn anh đau khổ vì em. Không muốn anh phải lựa chọn gia đình và em. Anh hãy đi đi…
Đã bao đêm em gào thét sau khi nhận được một dòng tin nhắn của anh. Một cuộc điện thoại lúc nửa đêm, tiếng anh thì thầm, lời nghẹn ngào của anh khiến em như chỉ muốn tim mình vỡ ra làm trăm mảnh để cảm giác đau đớn đó đừng dày vò em. Và rồi bản năng của tình yêu cho em sức mạnh để em gắng gượng thêm lần nữa. Nhưng lần này, anh là người từ bỏ…
Đừng bao giờ quay đầu nhìn lại… |
Em tìm đến anh khi anh đang bận chuẩn bị đám cưới với người con gái khác. Một cô gái trong trắng vô ngần do bố mẹ anh tìm kiếm. Em thấy anh tất bật. Em không rõ đó là niềm vui thực sự hay là hành động che giấu đi nỗi buồn sâu thẳm bên trong. Lúc đó, em không dám định nghĩa tình cảm của anh dành cho em có thật là tình yêu hay với người con gái mới này anh mới yêu chân thành…Em không muốn và cũng không cần phải định nghĩa. Nó có ý nghĩa gì nữa đâu phải không anh? Anh đã từ bỏ và thuộc về người khác.
Anh vẫn gửi cho em những dòng tin nhắn động viên, vẫn có những lời yêu thương đong đầy trong đó. Anh tự nguyền rủa mình đã gieo cho em hi vọng để rồi ngày hôm nay anh phũ phàng từ bỏ. Anh xin em tha lỗi…Từng câu từng chữ của anh càng làm em thêm đau lòng. Em nhắm mắt thiếp đi…Những cơn mơ ấy lại hiện về…
Em mất anh thật rồi. Giá như ngày đó em kiểm soát được lòng mình, em khống chế được con tim thì cả hai chúng mình đều không đau khổ. Em không trách cứ anh vì những gì anh mang tới cho em đã là một hạnh phúc thực sự rồi. Tiếc là nó ngắn ngủi. Anh cần phải lo cho cuộc đời mình, anh có trách nhiệm với những người thân chứ không phải là làm tròn cho cảm giác của em.
Vì vậy, sau lần từ bỏ này, hãy lạnh lùng mà bước đi anh nhé. Đừng bao giờ quay đầu nhìn lại…
Nguồn: eva
Đăng nhận xét