Đôi mắt hướng nhìn ra xa xăm… bầu trời đen kịt, điểm suyết thêm một vài ngôi sao rời rạc. Hạ từng nghe rằng ngôi sao sáng nhất trên bầu trời là sao Bắc Đẩu, nó giúp cho người ta định hướng phương Bắc… Thi thoảng đi trên đường thanh vắng, Hạ cũng đưa mắt tìm ngôi sao đó, như cầu mong một phương hướng rõ rệt của đời mình….
Hãy yêu khi còn có thể!!!..... |
Nhấp ngụm trà, lướt qua màn hình vi tính, chờ đợi một dòng tin nhắn offline hay tín hiệu online của “ai đó”….không thì lại là những giờ phút nghiền ngẫm lại những dòng tin cũ….
Lạch cạch…lạch cạch….. Bàn tay thon gọn khẽ lướt trên bàn phím…
……
Hạ quen anh một cách rất tình cờ, ở anh có cái gì đó bí ẩn, cuốn hút sự tò mò của người con gái luôn kiếm tìm sự mới lạ… Hạ khâm phục cái tài của anh, cảm mến và từ đó, hàng ngày, tâm sự với anh đủ thứ chuyện… Duy có điều, con người đó luôn tỏ ra khép kín với Hạ….
Như đã thành thói quen, mỗi lần bật máy tính lên, việc làm đầu tiên của cô là check tin nhắn của “người bí ẩn”, hỏi vài câu vu vơ, chém những vấn đề thường nhật…. rồi cô lại thao thao chuyện mình, chuyện gia đình… kệ cho người kia có đoái hoài hay không….
Thông thường cái gì, càng bí ẩn, con người ta càng muốn làm cho nó sáng tỏ, càng muốn nó rõ ràng…. Chuyện tình ảo kia cũng vậy, sau vài lần bóng gió, cuối cùng hai người cũng hẹn gặp nhau, mà là hẹn cả nhóm bạn chứ không phải hẹn riêng…. Anh làm cô rất mất ấn tượng, với vẻ ngoài không phải hoàng tử bạch mã, khí chất ngất trời như cô tưởng, theo cái cách mà anh vẫn “chém”…. Thực ra thì cô không dám hi vọng gì nhiều, chỉ là bản thân đang cần một người bạn tâm giao, để san sẻ, để chuyện trò…
Cuộc gặp đầu tiên không để lại nhiều ấn tượng sâu sắc đối với cô….
Anh không phải là mẫu người mà cô vẫn thường mơ mộng… nhưng một ngày, nàng công chúa kia cũng phải bước ra thế giới thực chứ?
Cô và anh vẫn duy trì liên lạc, nhưng chủ yếu là online, cô không chắc lắm về thứ tình cảm trong mình….
Giữa hai người như có một sợi dây vô hình, mong manh, và không phải lúc nào cũng hiện hữu… ở bên anh, có lúc cô thấy hạnh phúc tột cùng bởi cách nói hóm hỉnh, vui tính của anh, nhưng cũng không ít lần anh làm cô giận sôi người,…. Dù thế nào cũng không thể phủ nhận sự khác biệt quá lớn giữa hai người khi câu chuyện có lúc đi vào bế tắc, cô muốn giận anh theo cái cách mà những người yêu nhau họ vẫn làm, muốn anh trân trọng sự hiện hữu của mình, muốn anh lắng nghe mình,…… Cô đặt quyết tâm rất cao nhưng vẫn không làm được, trái tim người con gái vẫn luôn yếu mềm là vậy…. cô không muốn lại tiếp tục bỏ mất một người bạn nữa… và dù gì thì hai người cũng chỉ là những “người bạn”, nếu có hơn thì cũng chỉ là trong suy nghĩ của cô…
Càng nói chuyện nhiều với anh, chân dung anh càng hiện ra rõ nét trong cô: Một con người lúc thì lãng mạn, vui tính, lúc thì bảo thủ, cố chấp, khăng khăng với ý kiến của mình, …. Anh cố tình không để tâm đến những suy nghĩ của cô hay bản tính anh là vậy, luôn cho rằng mình đúng, không muốn công nhận cái đúng của người khác,… Anh sẽ cảm thấy xấu hổ, nếu kém hơn cô? Nếu phải nhận sai trước mặt cô?
Có câu châm ngôn rằng: Nhận sai không có nghĩa là ta sai mà là khi đó, ta coi trọng mối quan hệ đó hơn cái tôi ích kỉ của mình….
Cô không kì vọng sẽ thay đổi được anh, hay mối quan hệ của hai người sẽ rẽ sang một hướng mới, cô mong rằng anh sẽ luôn ở đó, luôn là người bạn đáng tin cậy của cô, lắng nghe cô nói, chia sẻ….. cho tới khi hai người có thể thay đổi để hòa hợp với nhau hoặc tìm được một nửa đích thực còn khuyết kia….
Anh sẽ luôn là cơn gió lạ với cô, đem lại cho cô cảm giác mát mẻ, thoải mái khi hè về, đôi khi lạnh lùng, giá buốt như ngọn gió đông kia… Không có thứ tình cảm nào là không trải qua thử thách. Và phải chăng số phận đã sắp đặt cho hai con người tính cách quá khác nhau, được gắn kết với nhau?
Thời gian sẽ trả lời…. Hãy cứ sống và yêu thôi! Yêu gia đình, bạn bè và bản thân mình, Hãy yêu khi còn có thể!!!
Nguồn: truyennganhay
Đăng nhận xét