Đã quá lâu để em vụng về với yêu thương giờ chỉ còn tồn tại trong dĩ vãng, trong niềm nhớ!
Lời hứa nhạt nhòa! |
Có lẽ là do em còn lưu giữ nó lâu quá phải không anh? Anh và chị ấy giờ chắc đang vui vẻ, tại sao em nơi đây lại ích kỉ nửa ghen tị buồn sầu, nửa mừng vui cho anh? Em dặn lòng mình không biết bao nhiêu lần tự gắng gượng chừng ấy thời gian để rồi giờ em nhận ra em chưa thực sự quên anh. Em biết, em không còn thấy vui nhiều khi thấy anh cũng như tình yêu mà em đã từng gọi là “mãi mãi“ ấy nhạt phai dần rồi. Nhưng em thấy thắc mắc nhiều lắm những lúc em tò mò trang cá nhân FB của anh và của…chị ấy. Lúc cả hai tường nhà đều là những ngọt ngào, nhung nhớ, nơi trái tim em lại có chút gì đó quặn thắt và nhói lòng. Em buồn vì anh chưa từng dành những điều đó một cách chân thành cho em - người con gái mà anh đã từng nói “thật lòng thương nhớ”. Em buồn vì người con gái đang sánh bước cùng anh không phải em. Em buồn vì khi anh có người yêu rồi mà còn trêu đùa tình cảm của em.
Cho đến giờ phút này, em vẫn không thôi ngừng tự hỏi bản thân mình, tự hỏi trái tim mình và ngay cả lí trí của chính em nữa, rằng không biết có khi nào anh thực tâm thật lòng với em? Cái thứ mà em gọi là ”hạnh phúc” với em sao nó mỏng manh quá, vội đến rồi vội đi. Chắc có lẽ em cũng không tốt, em không thể trách anh được, chỉ là em thấy nỗi buồn ngự trị trong em sao lâu quá. Dường như nỗi buồn ấy cứ đeo bám em, hai người giận nhau, em cũng thấy buồn. Một người là người con trai em hết mựctin tưởng trêu đùa tình cảm của em, một người là người con gái đáng lẽ ra em nên có thành kiến mới phải. Vậy mà cảm xúc của em lại trái ngược hoàn toàn.
Ở nơi phương xa, có một người con gái luôn cầu chúc anh an lành, hạnh phúc |
Giờ em đã ổn hơn rất nhiều rồi, cũng khá lâu rồi mà anh. Em giờ không còn ngày ngày online FB chỉ để vào tường nhà anh, em không còn mỗi sáng thức dậy là chỉ nghĩ về anh, em cũng không còn dư yêu thương quá nhiều để gửi gắm nơi anh nữa. Chỉ là niềm nhớ thôi, niềm nhớ dành cho giọng nói ấm áp ấy. Giờ đây cuộc sống anh thế nào? Anh có khỏe không? Nhiều khi em thấy khó hiểu chính bản thân mình, em biết rằng em không còn yêu anh như ban đầu nhưng sao em vẫn chưa thể hết quan tâm anh? Có những khúc mắc mà đã từ rất lâu em chưa thể trả lời và giải thích cho lý trí, cho con tim em. Sẽ rất nhanh thôi phải không anh, để em thực sự chỉ nhớ về anh không kèm theo những kỉ niệm “riêng mình em giữ”. Biết bao lần, em thầm chúc anh hạnh phúc, nhưng em lại cảm nhận được chút thoáng buồn phía sau lời cầu chúc ấy. Em thật ích kỉ, trẻ con quá.
Người ta nói “chỉ có tình bạn lớn lên thành tình yêu, chứ tình yêu bé nhỏ lại thành tình bạn là điều không thể”. Đã có đôi lúc em mặc định cho miền kí ức của em điều đó nhưng dường như tất cả lại đẹp hơn thế anh ạ. Mỗi người đều có cách định nghĩa riêng cho một tình ban, em cũng vậy. Có lẽ là để là bạn thân như ngày đầu thì chắc em không làm được nhưng để là bạn mà những lúc thực sự cần để dành cho nhau sự quan tâm “thầm lặng” thì với em, điều này là chắc chắn. Cuộc đời dài và Trái Đất tròn, em và anh sẽ có ngày gặp lại. Em hi vọng rằng đến lúc đó, cả anh và em sẽ trao gửi cho nhau một nụ cười, người lạ từng yêu ạ.
Anh hạnh phúc nhé, em cũng sẽ tìm hạnh phúc cho em mà không phải anh. Sắp đến sinh nhật anh rồi. Dù chuyện là thế nhưng chưa khi nào em quên ngày sinh nhật của anh, điều này ngược lại ở nơi anh, anh nhỉ? Năm nào, em cũng giấu cảm xúc của mình mà gửi lời chúc tới anh. Nhưng có lẽ, vắng lời chúc đó của em, cuộc vui của anh vẫn trọn vẹn. Vì thế, từ giờ em sẽ thôi như thế. Anh chỉ cần nhớ rằng, ở nơi phương xa, có một người con gái luôn cầu chúc anh an lành, hạnh phúc, anh nhé!
Nguồn: 24h
Đăng nhận xét