Sài Gòn hai mùa mưa nắng, giản đơn và bình dị như một ly cocktail hai màu. Mưa Sài Gòn có khi báo trước qua những áng mây mù đen kịt hay bầu trời âm u với những cơn gió lốc, nhưng cũng có khi đột ngột ào xuống giữa bầu trời trong xanh chỉ gợn chút mây. Mưa Sài Gòn thất thường quá đỗi, đến con người nơi đây cũng không biết khi nào nắng khi nào mưa.
Những cơn mưa bất chợt |
Những cơn mưa bất chợt nơi đây thường làm con người hỗn loạn với những xúc cảm đan xen chồng chéo, và đôi khi rơi xuống đúng lúc tâm trạng đang cay nồng, chua chát hay những buổi chia ly không hẹn ước ngày gặp lại. Đã bao lần đứng dưới mưa, những cơn mưa đột ngột thoắt đến thoắt đi, nhìn theo bóng người mà khóc thầm lặng lẽ, mà dấu đi những dọt lệ lăn dài, hòa vào mưa. Đã bao lần đứng nơi khung cửa sổ mà ngắm khung cảnh tươi đẹp trước mắt, bỗng mưa ào ào rơi xuống, xóa nhòa tất cả, chỉ còn lại một màu mưa trắng xóa nhuốm đầy tâm trạng. Khi ấy, ta chỉ cười, mưa đã mang đi thật nhiều thứ đáng ra thuộc về mình.
Mưa cũng mang đến cho ta nhiều thứ, cũng gột rửa cho ta những vết bụi trong lòng, những chiếc gai nhọn làm tim ta chảy máu. Đứng dưới mưa, ta có thể khóc, có thể mang đau đớn bày tỏ hết ra ngoài, vì đã có mưa là mặt nạ che giấu những cảm xúc của ta, giúp ta giấu đi sự yếu đuối của mình. Đi trong mưa, lắng nghe từng tiếng tí tách vỡ òa, cảm nhận hơi lạnh ẩm ướt thẩm thấu vào da thịt, dường như ta bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn, mưa đã đánh thức, đã kéo ta ra khỏi những mụ mị mà đôi khi ta vô tình bị kéo vào. Cái bất chợt của mưa làm ta thức tỉnh như một lần vấp ngã khiến ta biết mình là ai và cần gì. Mưa đột ngột rơi xuống trước mặt, ta có dịp nhìn lại đời mình, làm được gì và mất đi những gì. Mưa, những cơn mưa bất chợt, đã đem lại cho ta thật nhiều, giúp ta biết cảm nhận, biết tỉnh táo nhận thức những vấn đề trong cuộc sống.
Trong cuộc đời, cũng có lắm cơn mưa bất chợt ập xuống, trở thành một đám mây đen bao phủ cả vùng trời của con người. Có thể là một lần thi trượt, một lần bất ngờ bị người yêu thương nhất phản bội, một lần đột ngột mất đi một thứ vô cùng quý giá, tất cả đã đem đến cho con người sự tuyệt vọng, dường như dập tắt mọi hy vọng vươn lên của họ, lấy đi mọi thứ thuộc về họ. Nhưng đó cũng là một lần được trải nghiệm nỗi đau, một lần nếm vị đắng cay của thất bại, một lần biết được mình là ai và mình đang đứng ở đâu. “Sau cơn mưa trời lại sáng”, sau những cơn mưa bất chợt ấy sẽ là một bầu trời xanh trong sáng lòa với những hy vọng mới. Ta có thể mất đi rất nhiều, nhưng cái để lại chính là sự trưởng thành, tiến bộ, là nấc thang cho ta bước lên một tầm cao mới.
Sài Gòn mùa này chợt nắng, chợt mưa, con người ta cũng đang đi vào một giai đoạn mới, rực rỡ nhưng cũng hẳn cũng lắm chông gai, lắm sự đột ngột thất bại. Sài Gòn mưa rồi nắng, mưa để gột đi bụi bẩn đã vấy vào trong không khí, mưa để đột ngột đưa con người Sài Gòn vào trong thinh lặng, để họ nghĩ, họ hiểu hơn chính mình. Ta cũng vậy, đau, đau lắm, để rồi sau cơn đau đầy hụt hẫng đó, ta có khoảng lặng ngẫm nghĩ riêng mình, và chuẩn bị cho một hành trình mới, cho những yêu thương mới. Mưa Sài Gòn bất chợt, mưa đời người bất chợt mà đẹp đẽ biết bao.
(Sưu tầm)
Đăng nhận xét