BREAKING NEWS

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Bật khóc giữa đời

Ai cũng muốn giữ lại nụ cười trên môi. Thế nhưng, lắm lúc người ta cũng phải khóc đôi lần.
Bật khóc giữa đời

Lần đầu tiên tôi khóc mà biết mình đang khóc là lúc năm tuổi. Chắc chắn trước đó tôi đã khóc nhiều lắm, vì những lý do tủn mủn như bị tranh đồ chơi, bị vấp té, bị la…Dạo ấy, tôi khóc vì một sự kiện lớn, là lần đầu tiên tôi đi học mẫu giáo.

Càng lớn những lý do để tôi khóc càng nhiều hơn nhưng vì đã lớn nên tôi biết phải hạn chế số lần khóc. Hoặc có khóc cũng không để người khác biết. Ví như bị ba mẹ la mắng, lại khóc và trốn trong góc phòng, nếu có ai hỏi sao mắt đỏ hoe là nói tránh bằng những lý do vu vơ.

Con người ta có thể bật khóc vì nhiều lý do nhưng nhiều nhất vẫn là khóc khi nhận phải những đau đớn về thể xác hoặc tinh thần, hay khóc vì chính những người thương yêu của ta gặp những đau đớn ấy.

Đáng sợ nhất là sự xa lìa vĩnh viễn với người yêu quý từng ở bên ta. Nước mắt rơi khi đó thay cho tất cả những nỗi lòng đau đớn muốn nói mà không thể. Chị em tôi đã từng khóc ngất khi chia lìa nội như thế, bởi biết rằng từ nay chỉ còn được gặp người trong những ký ức mà thôi. Dẫu biết cuộc đời luôn có giới hạn giữa hai bờ sinh tử, đi qua những quy luật nghiệt ngã ấy, kiếp người cũng vừa xong.

Khi niềm vui đến bất ngờ hay gặp niềm hạnh phúc vô tận, con người ta cũng có thể bật khóc. Mẹ khóc khi cậu em trai tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, ngoại khóc khi rốt cuộc dì cũng tìm được một bến bờ hạnh phúc mới thay cho niềm hạnh phúc cũ đã qua từ lâu.

Tôi nhớ có bận, cô giáo dạy Văn đã bật khóc khi giảng về truyện Kiều, những giọt nước mắt của lòng thương cảm làm lũ học trò ngơ ngác, luống cuống. Hóa ra lại hay vì cô đã dạy thêm một bài học về tình người, về những xúc cảm cần có trong đời.

Người ít khóc được đánh giá là lạnh lùng, vô cảm. Người khóc nhiều bị cho là yếu đuối. Ở đời, phàm cái gì cũng nên ở độ vừa phải, cứ quá đi lại bị soi mói và đánh giá.

Thứ khiến con người ta dễ bật khóc nhất đó là kỷ niệm. Vô tình, chạm tay vào kỷ niệm của ngày xưa cũ, ai mà chẳng rưng rưng khi nhớ về người xưa. Nỗi nhớ có thể không là yêu, là thương nhưng là nhớ về những điều tốt đẹp lẫn khổ đau mà cả hai đã có, là nhớ về mình của một năm nào.

Vốn dĩ trái tim có nhiều ngăn, những thương yêu từ đó cũng dễ dàng thay đổi như người ta lâu lâu sắp xếp mớ đồ đạc trong nhà. Người dễ dàng phụ nhau cũng bởi họ cần thay đổi. Thế nên, khóc vì tình yêu là điều hiển nhiên thường thấy. Hôm nay khóc vì bất hạnh phũ phàng người này gieo ra, nay mai có thể lại bật khóc vì niềm hạnh phúc mà người kia mang tới. 

Hình như lâu lắm rồi tôi không khóc, con người ta có thể quen với cả khổ đau, quen với những nhàm chán mà mình tự tạo, quen thân với cả nỗi buồn, chẳng dám làm gì để bứt phá, giải tỏa hay thoát ra mớ cảm xúc hỗn độn. Tôi chỉ sợ tâm hồn và cảm xúc của mình cũng vơi mòn, khô cằn đi theo năm tháng.

Đôi khi, tôi thèm khóc òa như một đứa trẻ để rồi dăm ba phút sau lại có thể chạy nhảy vui cười. Người lớn sức chịu đau nhiều hơn con trẻ nhưng lại chẳng dễ dàng cười sau đau đớn như trẻ nhỏ.

Càng lớn, nỗi buồn của người ta càng dài và phức tạp thêm ra. Nhưng suy cho cùng, cười vẫn tốt hơn nhiều so với khóc. Tự do với những cảm xúc của mình vẫn tốt hơn là giấu bặt chúng đi.

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Những điều nam giới cực "dị ứng" ở phái đẹp nhưng không nói ra

Sở dĩ đàn ông "dị ứng" nhưng không góp ý cho bạn biết là bởi họ cho rằng nói ra những điều này sẽ dễ khiến phụ nữ chạnh lòng hoặc tự ái.
Những điều nam giới cực "dị ứng" ở phái đẹp nhưng không nói ra
Những điều nam giới cực "dị ứng" ở phái đẹp nhưng không nói ra
Lớn tiếng giữa đám đông để gây sự chú ý

Giữa một đám đông ồn ào, náo nhiệt với tiếng nhạc, tiếng người nói hỗn độn nhưng âm thanh phát ra từ giọng bạn vẫn đủ sức gây sự chú ý với người ngoài cuộc thì sự chú ý này sẽ phản tác dụng. Đàn ông coi những cô gái luôn thích ăn to nói lớn, lên giọng giữa đám đông để gây sự chú ý giống như kiểu muốn nổi tiếng bằng scandal chứ không phải vì cá nhân có điểm nổi bật.

Hầu hết các chàng đều không đánh giá cao những cô gái có âm lượng quá lớn và không biết cách tiết chế giọng nói của mình trong mọi hoàn cảnh.

Tỏ ra biết tất cả

Chân dung những cô gái này được khắc họa là cô ấy sẵn sàng thể hiện sự hiểu biết, trí tuệ, kinh nghiệm... của bản thân về tất cả các vấn đề họ đối mặt. Chẳng hạn khi đi ăn với bạn trai, chỉ cần một lời nhắc nhở ân cần "Em không nên ăn quá nhiều cá hồi bởi nó có thể gây nhiễm độc thủy ngân", cô ta sẽ dẫn chứng hết lý do này, bằng chứng kia để bảo vệ quan điểm của mình như "Bà em đã ăn cá hồi hàng ngày và bà đã thọ hơn 100 tuổi".

Nếu quen biết với một cô nàng luôn tỏ ra "biết tuốt", các chàng sẽ tự rút lui mà không giải thích cho nửa kia biết. Lý do thực sự là họ không thích những cô gái khoe khoang quá nhiều về bản thân và luôn tỏ ra hiểu biết hơn họ.

Đội lốt "thỏ non"

Không phải đàn ông không thích những cô gái ngây thơ, trong sáng nhưng họ cực kì "dị ứng" với những người phụ nữ cố tỏ ra "thỏ non" so với tuổi thực của mình.

Đàn ông đủ tinh tế để nhận ra những cô gái được coi là "cáo già đeo nơ" đó và cảm thấy khó chịu trước sự giả tạo, những hành vi lố lăng không hợp tuổi của đối tượng này. Cũng có thể những cô gái già này sẽ trẻ ra đôi chút nhưng trong mắt phái mạnh, họ chẳng còn chút quyến rũ nào nếu cố tình làm thế.

Phái mạnh cho rằng những cô nàng thiếu kiên nhẫn trong tính cách thì khi yêu họ cũng thiếu kiên nhẫn và vội vàng trong ứng xử cũng như đưa ra quyết định (Ảnh minh họa).

Nghĩ mình có thể làm mọi thứ mình muốn

Bất chấp sự nữ tính, các quy tắc, chuẩn mực hay phép lịch sự tối thiểu, những cô gái này luôn coi mình là nhất và họ không ngần ngại làm mọi thứ mình muốn, chỉ cần đó là ý thích của họ. Khi mất bình tĩnh, họ cũng sẵn sàng đập phá, lớn tiếng quát tháo dù đứng trước mặt họ là một người đàn ông.

Thông thường típ phụ nữ này là các cô gái quá cá tính hoặc được nuông chiều quá nhiều. Họ coi cái tôi của mình là thứ duy nhất cần bảo vệ. Bởi thế, khi yêu họ cũng yêu theo kiểu coi trọng cái tôi của mình, không nhường nhịn, không thỏa hiệp và thiếu hẳn sự tôn trọng đối tác.

Dẫu những cô gái kiểu này xinh đẹp tới đâu thì trong suy nghĩ thầm kín của phái mạnh, họ không bao giờ đánh giá đó là kiểu phụ nữ quyến rũ. Trái lại, đàn ông còn rất "dị ứng" với típ phụ nữ "coi trời bằng vung".

Nếu trót yêu một cô nàng như trên, đàn ông sẽ không góp ý hay nói cho nửa kia biết bởi họ cho rằng đây là bản tính khó dời, họ sẽ chọn cách tự rời xa.

Thiếu kiên nhẫn

Biểu hiện dễ nhận thấy của những cô nàng này khi yêu là họ rất ghét chờ đợi và không thể chờ đợi. Họ sẵn sàng nói với bạn trai là họ đã ngồi chờ ở điểm hẹn trong khi thực tế họ chưa bước chân ra khỏi nhà.

Khi yêu, khi hẹn hò, chỉ cần bạn trai chậm trễ một phút khiến họ phải chờ đợi, những cô nàng thiếu kiên nhẫn sẽ giận dữ đến mức nổi khùng. Phái mạnh cho rằng những cô nàng thiếu kiên nhẫn trong tính cách thì khi yêu họ cũng thiếu kiên nhẫn và vội vàng trong ứng xử cũng như đưa ra quyết định.

Sống tiêu cực

Luôn nhìn cuộc sống bằng ánh mắt tiêu cực, buồn bã, chán nản là đặc trưng tính cách của những cô nàng này. Ngay cả khi bản thân và cuộc sống hiện tại không đến nỗi nào nhưng có nhiều phụ nữ luôn cho rằng mình chẳng có gì, chẳng bằng ai. Họ sống khép kín, tự tin và thường xuyên rơi vào trạng thái ủ ê vì ghen tị, vì thấy mình thua kém.

Đàn ông cho rằng một cô nàng bình thường, thậm chí kém cỏi nhưng tự tin, lạc quan về cuộc sống còn hấp dẫn hơn nhiều típ phụ nữ luôn tự hủy hoại bản thân bởi lối sống tiêu cực.

Say xỉn

Hầu hết đàn ông đều cực kì "dị ứng" khi nhìn thấy một cô gái nào đó xuất hiện trong bộ dạng say xỉn. Tất nhiên, phụ nữ vẫn có thể uống bia, rượu khi tham gia các buổi liên hoan, tụ họp. Một chút đồ uống có cồn khiến khuôn mặt ửng hồng có thể khiến bạn tăng thêm sự chú ý nhưng uống theo kiểu "chén chú chén anh", ngang ngửa với đàn ông thì họ không thích chút nào.

Đặc biệt là những người phụ nữ uống say đến mức không kiểm soát được mình, đàn ông cảm thấy mất hết hấp dẫn mà thậm chí còn tỏ thái độ coi thường.
Nguồn: yume

Tìm bình yên trong bể đời

Phương là một nhà báo làm việc ở một tòa soạn nhỏ trong thành phố. Cô đã làm việc cách đây khoảng năm năm thế nhưng cô vẫn chỉ là một nhà báo không tên tuổi. Cô không thích nịnh nọt và là một người rất cứng nhắc nên không có quan hệ tốt với cấp trên. Cô hiểu cho đến nay cô vẫn không thể thăng chức cũng là do bản chất đó của mình. Biết vậy nhưng cô chẳng hề bận tâm. Cô chỉ cần thực hiện được đam mê viết báo của mình là được, chức vụ đối với cô mà nói không quan trọng.
Tìm bình yên trong bể đời
Tìm bình yên trong bể đời
Hôm nay trong tòa soạn có một nhà báo trẻ mới vào, tổng biên tập giao nhiệm vụ cho cô hướng dẫn người mới. Nhưng người mới này thậm chí không nghe cô dẫn dắt mà còn thấy khó chịu với cô.

- Tôi không phải mới vào nghề không cần bà chị phải phân tích kĩ càng như thế đâu. Nói không chừng một tháng sau cấp bậc của tôi còn cao hơn cả bà chị ấy chứ.

Phương kinh ngạc khi nghe cô người mới nói như thế nhưng cô chỉ cười mà không đáp lại. Cô đã quá quen với những lời đại loại thế này rồi.

Khi Phương chuẩn bị tan ca về nhà thì điện thoại của cô reo. Màn hình hiển thị “Ox đang gọi” môi cô bất giác nở nụ cười. Người gọi đến không ai khác là người yêu của cô, hai người đã yêu nhau thắm thiết ba năm qua. Và cũng chuẩn bị tiến tới hôn nhân.

- Nhớ em sao?

Cô vẫn hay đùa như thế mỗi lúc anh gọi cho cô. Mọi lần anh sẽ cười rồi bảo rằng “uh, nhớ em không được sao?” nhưng hôm nay đầu dây bên kia lại im lặng một cách lạ thường. Cô cảm thấy hơi bất an.

- Có chuyện gì phải không anh?

Trả lời cô vẫn là sự yên lặng. Một lúc lâu cô mới nghe giọng nói nặng nề từ anh

- Chiều nay gặp nhau ở chỗ cũ anh có chuyện muốn nói với em.

Không đợi cô đồng ý anh đã vội cúp máy. Đây là lần đầu tiên anh chủ động dập máy trước. Cô biết là sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Tại quán cà phê cô và anh vẫn thường đến. Anh đã ngồi đó từ lúc nào vì cô thấy ly cà phê anh gọi đã vơi đi một nửa. Cô ngồi vào bàn nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.

- Có chuyện gì hả anh? Anh làm em lo quá.

Anh nhìn cô rồi không để cô phải đợi lâu anh nói

- Chúng ta chia tay đi.

Sau một lúc lâu lấy lại bình tĩnh vì quá đột ngột. Cô hỏi anh bằng giọng rất nhỏ:

- Tại sao?

Từ lúc anh nói ra những lời ấy thì cô biết cô phải từ bỏ cuộc tình này vì anh là người thế nào cô hiểu rất rõ. Nếu không suy nghĩ kĩ anh sẽ không đưa ra đề nghị như thế. Nhưng cô muốn biết lý do để bản thân mình có thể chấp nhận sự thật.

- Anh cần một người phụ nữ cầu tiến, chức vụ cao và phải xứng với cương vị tổng giám đốc của anh hiện tại…

- Em đã hiểu. Vậy em đồng ý chia tay. Em đi trước. Chào anh!

Không đợi anh nói xong lý do cô đã ngắt lời anh và đồng ý chia tay. Cô tự tin quay lưng đi mà không tỏ ra bất kỳ vẻ mặt gì. Cô cũng vậy một khi đối phương không muốn thì cô tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu. Có điều cô vẫn không khắc chế được nỗi đau trong lòng mình. Một tình yêu mãnh liệt ba năm chỉ vì cô là một phóng viên quèn mà chấm hết. Chức vị, quyền thế quả thật quan trọng như vậy sao?

Cô lái xe thẳng một đường về tới nhà. Vẫn cánh cửa đóng hờ như mọi ngày, cô đã quen với việc người khác nhìn vào nhà cô như một nơi bị bỏ hoang. Phương thở dài, dẫn chiếc xe gắn máy vào nhà. Cánh cửa được cô mở toang ra ánh sáng theo khe hở ùa vào làm ấm áp hơn hẳn. Bước xuống cửa buồng Phương nhìn người đàn ông đang ngủ vùi trên chiếc võng cũ nát vì say rượu. Đó chính là bố cô, suốt ngày ông ấy chỉ biết uống rượu.

Khi cô dọn dẹp làm cơm xong thì cũng là lúc bố cô tỉnh dậy. Giống như hằng ngày cô dọn cơm ra và hai bố con cùng ăn. Nhưng tâm trạng của cô lúc này không thể nào nuốt nổi thứ gì. Cô đang suy nghĩ mông lung thì bố cô lên tiếng:

- Mày định chừng nào thì lấy chồng. Tao thấy thằng Phú con ông Điệp giám đốc công ty điện lực có vẻ thích mày lắm đấy. Mày không đồng ý đi chẳng lẽ mày định đợi đến khi già chắc.

Cô lẳng lặng nhìn bố mình. Cô không quan tâm đến chuyện mà ông vừa đề cập đến vì ngày nào bố cô cũng giảng cái bài ca cũ rít ấy. Hết con ông giám đốc này đến con bà chủ tịch nọ. Cô nghe mãi cũng thành thói quen.

Thấy cô thờ ơ với những lời ông nói ông bực tức.

- Mày không nghe thấy tao nói gì sao? Tao bảo mày lấy chồng đi có nghe không? Một nhà báo quèn như mày mà lọt vào mắt người ta là có phúc lắm rồi mày còn mong muốn gì nữa? Đồng lương ít ỏi của mày còn không đủ tiền cho tao mua rượu…

Ánh mắt đỏ ngầu vì hụt hẫng của Phương nhìn ông làm ông khựng lại không tiếp tục nói thêm gì nữa. Cô gác đũa lên chén cơm còn dang dở rồi đi ra khỏi nhà. Giữa màn đêm lạnh lẽo của con hẻm nhỏ này cô chỉ thấy mình càng thêm cô độc. Chẳng lẽ cô đã sai rồi sao? Tiền bạc, địa vị quả thật cần thiết đến như thế? Cô luôn bằng lòng với thực tại như vậy là không tốt? Cô muốn một cuộc sống nhàn nhã và yên bình là không đúng? Tại sao tất cả mọi người đều bất mãn vì cô chỉ là một nhân viên quèn? Ngay cả người mà cô dự định trao trọn cả cuộc đời cũng chê cô không xứng với địa vị của anh.

Dùng suốt một tuần suy nghĩ cô đã làm đơn xin nghỉ việc và xin vào một tòa soạn khác lớn hơn. Cô đã làm việc năng nổ để rồi sau một năm cô trở thành một nhà báo nổi danh khắp Sài Gòn. Các tờ báo lớn sẵn sàng trả cho cô mức lương khổng lồ để mời cô về cộng tác nhưng cô đều từ chối.

Khi được giới truyền thông phỏng vấn trong chương trình “Người thành đạt” cô đã trả lời một câu hỏi thế này:

- Tôi được biết trước đây cô là một phóng viên chẳng có tên tuổi của một tòa soạn nhỏ. Động lực nào đã mang cô đến với tòa soạn hiện tại và thành công rực rỡ trong sự nghiệp chỉ sau một năm.

- Nói thật tôi không ham muốn tiền bạc và danh vọng. Tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức cùng cố gắng cũng để cho tất cả mọi ngưởi thấy rằng không phải tôi không có năng lực mà thực chất tôi vốn không muốn đấu tranh và ganh đua với kẻ khác. Nếu dùng tiền và địa vị có thể mua được sự tôn trọng của người khác thì tôi cũng muốn thử một lần.

Đoạn phỏng vấn đã được phát hành trên tất cả các báo. Mọi người trong nghề đều đoán rằng cô có một khoảng quá khứ không mấy vui vẻ nhưng không ai dám bới móc nó lên vì họ sợ địa vị của cô bây giờ. Cô đã dần quen với ánh mắt kính nể của mọi người.

Một năm sau đó cô từ giả sự nghiệp để tập trung vào việc sáng tác tiểu thuyết hoàn thành ước mơ từ thuở bé của mình. Cô khao khát một cuộc sống bình yên và bây giờ không ai có thể ngăn cản điều đó.
Nguồn: yume

Nỗi niềm gửi gió mây

Nỗi niềm gửi gió mây
Nỗi niềm gửi gió mây
Những ánh đèn vàng

những vì sao lấp lánh

đêm lung linh như đôi mắt em gái nhỏ

giữa trời khuya se se lạnh rực ngọn lửa đỏ

bập bùng nơi trái tim anh…

***

Đêm tất nhiên không thản nhiên mang màu xanh

đầy hi vọng dưới nắng ngày tỏa ấm

thời gian dìu dắt đôi chân chầm chậm

lạc lối trên con đường…

***

Anh lang thang cùng em, cùng dạ hương dìu dịu khắp phố phường

nghe xao xuyến yêu thương

nghe rạo rực đắm đuối..

bàn tay em thật gần

mà cũng vời vợi xa…

***

Anh cứ miên man rồi lại thảng thốt sợ phút giây vụt qua

khi trái tim dào dạt xúc cảm

muôn nghìn điều muốn nói

rơi trên đôi môi

lặng lẽ chẳng thành lời…

***

Mắt nhung đen huyền

đêm mênh mông giữa bầu trời

anh đưa em về trên con đường ngàn hoa bung nở

ngào ngạt thơm hương đan xen từng hơi thở

day dứt cùng anh nỗi niềm trăn trở...

***

Em mỉm cười chào

anh rụt rè quay bước ấp lòng vào câu thơ

những nỗi niềm tiếp nối bơ vơ

có lẽ tại đêm không màu xanh

nên tim anh chẳng dám hi vọng

đành gói tình mình anh viết gửi gió mây…
Nguồn: yume

Những chuyện oái oăm thời... Facebook

Nghịch lý gần và xa 

Người xưa có câu: "Xa ngoài vạn dặm, gần ngay trước mắt". Với thời của internet và Facebook, câu đó hoàn toàn sai toét. Thậm chí ở nhiều gia đình, phải nói ngược lại mới đúng: xa ngay trước mắt, gần ngoài ngàn dặm. Cái sự xa gần đảo lộn ấy thể hiện rất rõ trong gia đình Thu Hương, sống ở Đống Đa, Hà Nội. 

Thu Hương năm nay 26 tuổi, là con nghiện Facebook. Cô có thể nhịn ăn vài ngày để giảm cân, nhưng không thể thiếu Facebook dù chỉ vài giờ đồng hồ. Không chỉ chăm chỉ chia sẻ cảm xúc, sinh hoạt... của mình từ chuyện hôm nay ra ngõ bước chân trái đến bị đứa bạn chơi xấu, cô còn chăm chỉ đọc những gì được bạn bè (rất đông, và số bạn chưa từng gặp ngoài đời chiếm tỷ lệ lớn) rồi comment nhiệt tình. 

Đáp lại, bạn bè cũng theo sát từng hình ảnh, status của cô, động viên an ủi cô những khi "khó ở", thậm chí xông vào chửi xéo cùng cô những khi có chuyện bực mình, khó chịu với ai đó.

Cơn nghiện Facebook khiến Hương chẳng còn thời gian quan tâm đến những người sống cùng mái nhà của mình, vì hễ về đến nhà là cô chỉ nhanh nhanh chóng chóng ăn uống (cơm nước dọn dẹp đã có osin) rồi chui tọt vào phòng để online. Trừ chồng là người cô ngủ cùng mỗi tối, còn thì từ em chồng đến bố mẹ chồng, mỗi ngày cô chỉ hỏi vài câu chiếu lệ trong ít phút cùng ăn cơm tối.

Một hôm Hương đang đi làm thì chồng gọi điện, bảo sáng nay anh đi giải quyết công việc ở Hải Phòng, vừa đến nơi, em gọi điện cho mẹ ngay xem bố cấp cứu ra sao, rồi về giúp một tay. Hương ngơ ngác hỏi bố bị làm sao mà phải cấp cứu? Chồng nói, ơ hay, bố mệt và đau bụng mấy hôm rồi, em không biết à?

Hương không dám hỏi gì nữa, nhớ lại đúng là hai hôm nay bố chồng trông có vẻ mệt mỏi và ít nói, tối hôm qua thậm chí còn không có mặt ở bàn ăn tối, cô có hỏi nhưng mẹ chồng chỉ lạnh nhạt bảo bố mệt, cô nghĩ ông khó ở một chút thôi nên cũng không hỏi thăm, vì còn bận vấn an bạn bè trên mạng.
Những chuyện oái oăm thời... Facebook
Những chuyện oái oăm thời... Facebook
Tối đó chồng về, thấy vợ vẫn ôm iPhone cặm cụi comment trên Facebook vì "đã có mẹ và chị ở trong viện với bố rồi", anh nổi giận thật sự: "Em không thấy mình lố bịch lắm sao khi bạn ảo thì chỉ hơi kêu đau đầu một chút, em đã hỏi han tận tình, rồi chỉ cách uống thuốc nọ thuốc kia, đến tận mấy ngày sau còn hỏi đã khỏe chưa, còn bố chồng em sống ngay trong nhà thì bệnh đến mức phải cấp cứu cũng không biết?". 

Nghe chồng trách, Hương cũng thấy xấu hổ. Nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy việc hỏi han bạn ảo cặn kẽ như thế rất quan trọng, nó giúp duy trì vị trí và quan hệ của cô với họ, mà làm thế thì cô chẳng còn thời gian cho việc khác...

Không chỉ có phụ nữ mới sa đà vào những quan hệ ảo đến mức quên cả tình thân thật sự như thế. Chị Minh Hằng kể: "Thình thoảng tôi lại thấy chồng nhắc bạn Facebook là giữ sức khỏe, trời lạnh đấy, rồi thì đã hết ho, hết sốt chưa, trong khi vợ thì không bao giờ nhận được những câu dặn dò đầy quan tâm như thế, thậm chí có hôm tôi kêu mệt thì anh cũng chỉ 'thế à' hoặc bảo 'trời này ai chả mệt'. Thế nên về sau, mệt hay đau ốm thì tôi cũng tự giải quyết, không nói với anh làm gì".

"Thế mới có chuyện, tôi bị đau dạ dày mấy hôm, người gầy rộc đi, không ăn uống được mà chồng cũng không biết, vì mấy hôm đó anh có bạn ở xa về, toàn đi nhậu chứ không ăn tối với vợ, về thấy vợ nằm cũng chỉ hỏi mệt à rồi ôm điện thoại lướt phây chứ không hỏi mệt làm sao, đau gì. Oái oăm hơn nữa là rồi anh cũng biết tôi đau dạ dày, nhưng lại biết qua... Facebook. Đó là vì cô bạn viết vào wall của tôi hỏi cái dạ dày còn hành nữa không, tag cả tên anh vào. Tối đó chồng về hỏi ơ, thế em đau dạ dày à, sao không nói với anh. Bó tay".

Bị "bóc mẽ" vì Facebook 

Cái làm nên sức hấp dẫn của Facebook lại cũng là cái có thể gây phiền toái cho những người sử dụng nó, anh Việt đã rút ra kết luận như vậy sau vài "tai nạn".

"Hôm đó thằng bạn thân hồi sinh viên ở Tây Bắc xuống, bảo chỉ có mặt ở Hà Nội đúng một ngày thôi, sáng nó giải quyết công việc, trưa sẽ gặp bạn bè để nhậu, mà nhậu với nó đương nhiên phải là từ trưa đến tối. Với nó thì tôi không thể lý do lý trấu để vắng mặt hay chuồn về sớm được, chỉ có nghỉ làm ngồi với nó, thế thôi. Tôi bèn nói với sếp là mình bị cảm và rất mệt, xin phép nghỉ buổi chiều. Sếp thông cảm OK ngay", Việt kể.

Thế là phần còn lại của ngày hôm đó, Việt cùng mấy người bạn trong nhóm tiếp anh chàng từ Tây Bắc kia. Rượu nghiêng ngả, chuyện rôm rả, tình cảm cũng vô cùng mặn mà. Sáng hôm sau, anh lên công ty, sếp hỏi đỡ ốm chưa, Việt nói đỡ nhiều rồi anh ạ, chỉ còn mệt chút thôi. Sếp bảo ừ, tôi thấy cậu khỏe cũng nhanh đấy, sáng mới trúng gió mà chiều đã thấy nhậu tưng bừng lên rồi. Rồi sếp hầm hầm bỏ về phòng. 

Lúc đó, mấy người đồng nghiệp mới bảo Việt rằng, sáng nay sếp "nói xấu" anh ghê lắm, vì sếp thấy hình ảnh nhậu nhẹt tưng bừng của anh trên Facebook. Việt vội mở mạng ra xem thì tá hỏa: Ngay tối hôm đó, mấy người bạn của anh đã post ảnh cả lũ đang nhậu lên Facebook, lại còn ghi rõ thời gian, địa điểm, ai cũng nhiệt tình tag anh vào. 

Anh Tri cũng gặp tình huống tương tự. Hôm đó thứ 7, bên nhà vợ có giỗ, anh thuộc thành phần phải tham dự, nhưng lại cáo là công ty có việc quan trọng đột xuất nên không có mặt được, thực ra là để tham gia một "cuộc nhậu quan trọng". Nhậu đến 3 giờ chiều, vẫn đang mê mải say sưa thì vợ gọi liên tục, rồi nhắn tin: "Tôi biết cái việc quan trọng đến mức anh bỏ cả giỗ bà nội tôi là gì rồi. Từ giờ việc nhà ai người nấy quan tâm, tôi cũng không cần phải tham gia giỗ chạp gì bên nhà anh nữa". 

Tri toát mồ hôi, bảo đám bạn: "Không hiểu sao vợ tao biết tao đi nhậu chứ không phải đi làm". Một người bạn mới ngớ ra: "Chắc tại tao, nãy giờ thỉnh thoảng tao lại đăng ảnh bọn mình lên phây. Mày đi nhậu không xin phép vợ à?". Tri méo mặt. Lần đó anh phải khó khăn lắm mới khiến vơi bớt giận, mẹ và anh em vợ thì giận còn lâu hơn.

Còn chị Huyền Thương mới đây đã đóng cửa trang của mình trên Facebook vì "cảm giác bị theo dõi, kiểm soát như tội phạm, không còn gì là riêng tư nữa". 

Chuyện là mẹ chồng Huyền Thương, dù sống cách con dâu hàng trăm cây số, nhưng vẫn biết cô giao du với ai, hôm nay ăn trưa, hôm qua cà phê với những người nào, rồi thỉnh thoảng lại góp ý là không nên chơi bời nhiều quá như vậy, có chồng với hai con rồi chứ có phải gái son đâu, rằng hẹn hò với đàn ông công khai như thế thì có khác gì bôi nhọ chồng...

"Thực ra tôi không đi chơi nhiều bằng những người khác, cũng chẳng có quan hệ đặc biệt hay thân thiết với người đàn ông nào, còn chuyện thỉnh thoảng uống cà phê thì cũng đâu có gì, chồng tôi biết vậy nên có phàn nàn gì đâu, nhưng mẹ chồng lại soi mói", Huyền Thương nói. Mẹ chồng cô từ khi biết đến sự lợi hại của Facebook đã lập tức tạo tài khoản, để liên lạc, cập nhật thông tin vợ chồng cô con gái ở nước ngoài, và dĩ nhiên add friend với tất cả con cháu. 

Bà rỗi rãi, bạn Facebook không nhiều nên những gì hiện lên trên trang của các con, bà không bỏ sót. Vì thế, nhất cử nhất động của Thương, dù do cô hay bạn bè cô post lên, bà đều nắm cả. Hồi đầu cô nghĩ, những hành động của cô đều công khai, đường đường chính chính, chẳng có gì khuất tất nên cũng chẳng sao, nhưng sau đó mới thấy chuyện không đơn giản.

"Tôi đã bảo bạn bè từ giờ đừng post ảnh nào có tôi, hoặc có post cũng đừng tag tôi nữa. Nhưng đôi khi chúng nó cũng quên, cứ post, hoặc mẹ chồng tôi chủ động vào trang của chúng nó để xem. Những bài tôi post dù rất vô thưởng vô phạt nhiều khi cũng bị mẹ chồng vặn vẹo là sao lại thế này, sao lại thế kia, tôi cáu quá, không để chế độ public nữa, bà lại vặn sao lại làm vậy, có phải vì có những điều cần che giấu. Đến phát điên".

"Xóa mẹ chồng trong danh sách bạn bè cũng không được, nên tôi đóng cửa hẳn cho yên tâm. Tôi nói với mẹ chồng là bị hack tài khoản rồi, bà bảo lập cái khác thì tôi cứ ậm ừ rồi kêu dạo này bận quá, sếp cấm Facebook nên không chơi nữa", Huyền Thương kể. Điều an ủi cô là từ hồi bỏ Facebook, dù ban đầu có hơi trống vắng nhưng rồi dần dần cũng quen. "Tôi lại thêm thời gian để làm nhiều việc khác hữu ích hơn", cô chia sẻ.
Nguồn: yume

Làm sao tôi có thể quay về?

Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được.
Làm sao tôi có thể quay về?
Làm sao tôi có thể quay về?
“Về ngay, mày mà không về thì đừng có trách. Tao sẽ đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn. Con Lan kia, mày có nghe không hử”- anh gào lên trong điện thoại. Tôi cúp máy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi về làm vợ Tùng, tôi dám làm điều đó.

Chúng tôi cưới nhau đã 13 năm và có với nhau 2 mặt con. Nhưng trong suốt thời gian ấy, cái gọi là hạnh phúc thật là ngắn ngủi. Có lẽ lúc đó do mới cưới nên tôi cảm thấy việc đi đâu cũng có người đón đưa, làm gì cũng có người hỏi han, nói gì cũng có người chăm chú nghe, ăn mặc gì cũng có người xăm soi góp ý, đi đâu lâu một chút đã có người cằn nhằn... là hạnh phúc. Đâu có ai được chồng quan tâm, cưng thương như mình? Ngày đó tôi nghĩ vậy.

Nhưng chỉ được chừng 1 năm là tôi bắt đầu thấy ngộp với sự chăm sóc ấy. Tôi phản ứng. Hậu quả là tôi đã đón nhận cái tát tai đầu tiên của cuộc hôn nhân. Lúc đó tôi sững sờ, tôi thất vọng, nhưng rồi tôi vẫn phải tiếp tục sống với anh vì con và vì chính bản thân tôi.

Có người bảo do anh yêu quá nên ghen. Có người bảo vì anh già mà cưới vợ trẻ nên phải canh chừng không thằng khác cuỗm mất. Còn anh thì bảo: “Đàn bà con gái bây giờ ghê lắm. Không thấy báo chí đăng đầy đó sao?”. Tôi bảo: “Yêu nhau thì phải tin nhau. Nếu không yêu thì làm sao mà sống với nhau cho được?”. Anh lại nói: “Đừng nói chuyện tình yêu hay niềm tin ở đây. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh không muốn sau này người ta nói mình mất bò mới lo làm chuồng”.

Lần thứ hai anh đánh tôi là hôm công ty tổ chức liên hoan cuối năm. Vui quá nên tôi về muộn. Nói là muộn nhưng cũng chưa đến 9 giờ tối. Anh không nói không rằng, vừa mở cửa đã tát như trời giáng khiến tôi lảo đảo. Sau đó anh nói một thôi một hồi về những loại đàn bà hư thân, mất nết bỏ chồng con đi tìm niềm vui bên ngoài. Anh nói và bắt tôi phải ngồi nghe. Mãi đến khi chiếc răng bị gãy khiến tôi ngậm một họng máu ộc ra ướt cả áo anh mới cho tôi đứng lên...

Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại cư xử như vậy. Ngày mới biết anh, tôi xem anh là thần tượng, là hình mẫu người đàn ông lý tưởng. Với sự cách biệt tuổi tác như vậy, tôi thấy anh thật chững chạc, vững chãi, đáng tin cậy. Chính vì vậy, khi anh ngỏ lời yêu và muốn cưới tôi, tôi đã chẳng ngần ngại nhận lời. Tôi đâu biết phía sau người đàn ông thành đạt ấy là một kẻ vũ phu, gia trưởng đến mức chính tôi đôi lúc cũng không tin được.
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được
Tôi nhớ có lần mẹ tôi đột ngột ghé thăm, thấy mắt tôi tím bầm, bà hốt hoảng: “Con sao vậy?”. Tôi nói dối bị ngã xe. Rồi có lần thằng em tôi ghé chơi cũng ngay lúc tôi vừa bị đánh thâm tím mặt mày. Lần này thì tôi không thể nói dối. Nghe xong, em tôi tức tối: “Để em đập thằng chả một trận”. Tôi năn nỉ em đừng manh động vì dù sao thì đó cũng là chồng tôi, anh rể của em. Vậy là nó cho qua nhưng từ đó cứ gầm ghè.

Trận đòn mà tôi đau nhất là khi tôi vừa có thai đứa thứ hai được 3 tháng. Biết mình có thai nhưng tôi không nói với anh vì nghĩ chuyện ly hôn chắc chỉ còn tính từng ngày. Hôm đó tôi mệt nên không đi chợ. Bữa tối tôi mua đồ ăn sẵn ngoài tiệm về. Vừa trông thấy tôi bày biện các thứ lên bàn, anh đã bật dậy nắm tóc, vặn ngược cổ tôi ra sau: “Tao mà phải ăn những thứ này hả? Mày chết đi”.

Nói rồi anh lắc mạnh xô tôi đập đầu vô tường. Rồi thì đấm, đá liên tục cho đến khi tôi không còn kêu la, không còn cử động. Lần đó tôi cứ nghĩ cái thai trong bụng không thể nào còn sống sót trước trận đòn tàn bạo ấy. Vậy mà con tôi vẫn sống.

Giờ nó đã được 6 tuổi. Còn đứa đầu đã 12 tuổi. Mỗi lần tôi bị đánh, hai đứa nhỏ lại hoảng loạn. Đứa lớn không học được, còn đứa nhỏ thì một tiếng động mạnh cũng làm nó sợ. Đến nước này thì tôi không thể tiếp tục. Nhân bữa thấy anh vui vẻ, tôi đặt vấn đề: “Mình ly dị đi anh. Thật sự em không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Có thể là em không làm tròn bổn phận, không mang lại hạnh phúc cho anh. Ly dị rồi anh kiếm người khác, có thể là sẽ hạnh phúc hơn là sống với em...”.

Khi nói những điều này, tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng một trận đòn bất thần từ anh. Thế nhưng thật lạ. Anh chẳng hề động tay, động chân mà chỉ im lặng hút thuốc. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, sau đó bỏ vào phòng riêng.

Hôm sau tôi đưa các con về ngoại. Nhân lúc anh đi làm, tôi thu dọn đồ đạc, viết đơn ly hôn để sẵn rồi gọi điện cho anh. Những ngày đầu anh im lặng nhưng sang đến ngày thứ ba thì anh gọi điện và bắt đầu mắng chửi. Sau đó anh đến tận công ty của tôi để tìm. Bảo vệ không cho vào, anh đứng ngay cửa chửi mắng. Đến lúc ấy bạn bè tôi mới té ngửa: Không ngờ tôi có một người chồng vũ phu, thô tục như vậy!

Hôm đó và những hôm sau, em tôi phải đưa đón và nhờ bạn bè ở công ty bảo vệ “hộ tống” tôi đi làm. “Chị thành VIP rồi nghen”- em tôi đùa cho tôi đỡ căng thẳng. Tôi bảo nó: “Chị sắp chết ngộp tới nơi rồi. Nếu anh ấy không ký đơn ly dị thì sao?”. Em bảo không ký cũng được, tôi cứ đơn phương gởi đơn ra tòa. Nếu cần mọi người sẽ làm chứng cho tôi trước tòa về việc tôi đã bị bạo hành mười mấy năm nay.

Tôi đã gởi đơn ra tòa. Khi được tòa mời lên lấy lời khai về, anh đã gọi điện năn nỉ tôi rút đơn, năn nỉ tôi quay về nhà. Khi tôi vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định, anh chuyển sang chửi mắng và dọa sẽ đón đường “đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn”.

Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được. Vậy thì làm sao tôi có thể quay về? Nhưng không quay về thì liệu con đường trước mặt mẹ con tôi có hết chông gai hay không?
Nguồn: 24h

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...

Phila tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống, không gian từng góc phố cũng dần chìm vào trong giấc ngủ, đó là lúc em vào ca trực bệnh viện. Cảnh về đêm khuya thật đẹp, thật buồn. Nỗi buồn của con người xa xứ, nỗi nhớ một vòng tay ôm. Em bước ra khỏi vòng tay anh nhanh chóng như khoảnh khắc anh đặt dấu ấn vào cuộc đời em. Nơi em chỉ còn chút gì đó dịu vợi, dường như tiếng lá rơi nhẹ, khẽ thôi. Dường như tia nắng vàng xuyên qua nhánh lá, rơi nghiêng trên thềm cửa, rơi vào nơi trú ngụ bình yên của trái tim vốn nhiều vết xước.

Chúng mình đã từng có một thời tìm kiếm nhau để giữ chặt bàn tay. Lắng nghe mãi một giai điệu, sẻ chia tận cùng cảm xúc và gọi tên nhau trong đêm tối của ngày hôm qua. Ngày hôm qua là một khung trời giữa hai chiều thương nhớ, giữa những khao khát đợi chờ. Anh của hôm qua, yêu thương của hôm qua đã vĩnh viễn trôi xa, chỉ tình em còn ở lại.
Sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...
Sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...
Hoàng hôn đã về lâu rồi. Em đơn độc với khoảng trời quá nhiều hình ảnh cũ đã nhạt phai. Em mong manh nghẹn lời theo số phận, hạnh phúc chợt nhớ chợt quên như lời ca nén chặt vết hổng tâm hồn. Ngày đi quá vội nhưng đêm lại quá sâu, em gọi mãi mà mối tình không trở lại. Cần bao nhiêu khoảng cách để được bên anh. Cần bao nhiêu mùa héo úa để chờ mùa lãng quên bước tới.

Hình bóng hai ta chìm khuất trong bóng tối mờ nhạt lâu rồi. Em chợt nhận ra tình cảm không phải là thứ dễ dàng có được hay dễ dàng mất đi. Trang nhật ký Yahoo là nhịp cầu nối giữa em và anh, dù có nâng niu ấp ủ thì thời tình nhân nồng nàn cũng vội qua. Chỉ một nụ hôn mơ hồ còn sót lại giữa miền thương nhớ. Chỉ có mắt môi mặn đắng như vệt nắng cuối ngày. Hình như em muốn quên anh thật rồi, vì ánh nhìn không thu vào đáy mắt...

Tình yêu còn có cơ duyên của thời gian. Cơ duyên để gặp gỡ, yêu thương, hay chia lìa đôi ngả. Được gặp gỡ nhau là sự hạnh ngộ cho một kiếp người, mà trong sâu thẳm đều ẩn chứa sự huyền diệu ban cho. Tình cảm trong sáng của một thời đã xa, đủ để ta vẫn tưởng nhớ xuyến xao. Nên em muốn giữ, không bao giờ muốn lãng quên dù trái tim này đầy tràn chật chội. Dù ước mơ xưa tất cả đi vào hư vô theo dòng tình tan vội. Dù chẳng còn gì ngoài những dòng chữ cũ kĩ năm nào đã lưu vào nhật ký Yahoo, ở đó nỗi lòng em đon đã phơi bày.
Tình yêu còn có cơ duyên của thời gian
Tình yêu còn có cơ duyên của thời gian
Thoảng nhìn lại, ngày đó chúng mình còn quá trẻ để đau đáu mãi về một miền quá khứ. Đau đáu dấu yêu đã lỡ phai mờ mà thời gian đã vô tình tẩy xóa. Chạm tay vào quá khứ thì em quá đa đoan giữa thương nhớ lãng quên, giữa vòng tay hanh hao yêu dấu. Chúng mình quá sớm để gặp gỡ và phải chăng quá muộn để quay về. Nên hạnh phúc chỉ còn lại nỗi nhớ hoài mong, nên sợi buồn chợt thoáng rơi nghiêng...

Tình yêu nào như gió thoảng hương tan về nơi mịt mờ xa ngái. Mái tóc ngày nào giờ thấp thoáng những sợi bạc chuyên chở nỗi buồn. Một nơi nào đó xôn xao anh đang dõi mắt kiếm tìm. Đã đi hết con dốc cuộc đời, anh sẽ lần theo dấu vết mùi hương xưa của sợi tóc, sợi tóc bạc thời gian rụng bay trong gió, anh sẽ tìm dù ở đó sương mù tỏa xuống mịt mờ hư ảo...

Em mơ màng tưởng tượng ngày mai, hai ta da mồi tóc bạc móm mém nhớ thương, tình cũ không rủ cũng tới...

- Xin lỗi ông tìm ai - (Mắt nhá nhem nhìn qua cặp kính lão, bà hỏi giọng run run)

- Bà ơi, cho tui hỏi thăm có bà Cát Tường ở đây không - (Ông run run đôi tay cầm chiếc gậy)

- Ông ơi, ở đây là nhà tui chứ không phải Ủy Ban Phường đâu ạ...

Ông nhướng mắt nhìn bà, vì giọng nói quá thân quen. Giọng nói này đã đi bên ông suốt chiều dài cuộc sống.

Tụi mình giờ nghễnh ngãng hết rồi... Tụi mình chơi vơi run rẩy, nên sợi buồn đã rơi nghiêng về cõi trăm năm...

Em mỉm cười mà khóe mắt rưng rưng, khi biết ngày mai đó không bao giờ đến. Chỉ biết thích đợi chờ nỗi thương nhớ không nợ nần nhau.
Nguồn: yume

10 hành vi dẫn tới “tấn thảm kịch” ở công sở

Ở công sở, có nhiều những hành vi có thể dẫn tới “tấn thảm kịch” nhưng mọi người lại không để ý. Mắc phải những hành vi như vậy, bạn dễ bị cấp trên xem là “kẻ gây rắc rối” và đưa vào danh sách sa thải khi công ty tinh giản nhân sự.
10 hành vi dẫn tới “tấn thảm kịch” ở công sở

Để tránh những tình huống rắc rối không đáng có trong môi trường công sở, bạn cần kiểm soát hiệu quả các cảm xúc và hành vi của mình. Khả năng nhận thức và điều chỉnh hành vi để tránh những “tấn thảm kịch” sẽ giúp gia tăng thêm giá trị cho sự nghiệp của bạn.

Dưới đây là 10 hành vi có thể dẫn tới “tấn thảm kịch” công sở mà bạn cần tránh:

1. Tỏ ra cay cú sau khi chuyện tình công sở không đem lại kết quả như mong muốn

Chuyện hẹn hò ở công sở vừa hấp dẫn lại vừa tiềm ẩn nhiều rủi ro. Những trải nghiệm thú vị của ngày hôm trước hoàn toàn có thể trở thành cơn ác mộng của ngày hôm sau. Khi một cuộc tình công sở thất bại, bạn sẽ cảm thấy nơi làm việc của mình trở thành một môi trường đầy sức ép và không còn thoải mái như trước. Tệ hơn cả, điều này có thể ảnh hưởng xấu tới năng suất làm việc của bạn. Lời khuyên tốt nhất cho những ai không muốn bị rơi vào tình huống này là tránh chuyện lãng mạn với đồng nghiệp, nhất là khi cả hai cùng làm việc trực tiếp với nhau trong một đơn vị.

2. Đưa những bình luận hoặc hình ảnh tiêu cực lên mạng xã hội

Sử dụng các mạng xã hội như Facebook, Twitter, Instagram… một cách thiếu kiểm soát có lẽ là hành vi “phản chủ” mới mẻ nhất trong thế kỷ này. Vấn đề nằm ở chỗ, một khi bạn đã đưa ra một bình luận hoặc hình ảnh nào đó trên mạng xã hội, rất khó để bạn bào chữa rằng: “Tôi không nói thế, làm thế”, bởi một người nào đó có thể đã kịp chụp lại màn hình của bạn trước khi bạn kịp xóa những nội dung không mong muốn kia. Hãy luôn nhớ câu nói: “Tin tốt lan nhanh, nhưng tin xấu còn lan nhanh hơn”. Bởi thế, bạn cần hành động có trách nhiệm bằng cách không đưa lên hoặc chia sẻ trên mạng xã hội bất kỳ thông tin nào có thể khiến bạn phải hối tiếc khi đến tai sếp của bạn.

3. Coi mình là trung tâm, không hòa nhập với ê kíp làm việc

Sẽ không phải là tốt nếu bạn chỉ luôn tập trung vào những gì quan trọng cho lợi ích của riêng bản thân mình. Nhiều lúc, bạn cần đặt các mục tiêu riêng sang bên và giúp đỡ đồng nghiệp đạt được mục tiêu của họ. Hỗ trợ những người khác, cho dù bằng những việc nhỏ nhất, cũng sẽ giúp bạn “được tiếng” là tốt bụng và hòa đồng.

4. “Buôn chuyện” quá nhiều

Bạn có thể là một người rất hòa đồng với đồng nghiệp và có nhiều thông tin và câu chuyện thú vị mà mọi người muốn biết. Nhưng cũng chính vì thế, bạn có thể là một trong những “cái gai” trong mắt sếp. Hãy để ý xem có bao nhiêu người tìm đến bạn để nói về một người khác hoặc hỏi bạn về những thông tin “mật” liên quan tới một vấn đề nào đó. Nếu việc này xảy ra thường xuyên, thì bạn đang “buôn chuyện” quá nhiều. Để khắc phục vấn đề, hãy bắt đầu chia sẻ những giải pháp tích cực với mọi người, thay vì nói về những rắc rối.

5. Giữ ác cảm và “chơi xấu” sau lưng người khác

Ở một thời điểm nào đó trong sự nghiệp của bạn, có thể có một ai đó nói hoặc làm điều gì đó xúc phạm tới bạn. Sự ác cảm thường khiến người ta có những hành động trả đũa và chính những hành động trả đũa đó sẽ quay ngược trở lại với họ. Bởi vậy, thay vì giữ ác cảm, hãy tìm cách tha thứ cho người lỡ xúc phạm bạn. Hãy giải phóng bản thân khỏi nhân tố gây áp lực này để có thể ngăn chặn cảnh “hòn đá ném đi, hòn chì ném lại”.

6. Ham cạnh tranh quá mức

Hiện nay có quá nhiều chương trình truyền hình là các cuộc đua. Một số người mang tâm lý đua tranh này vào nghề nghiệp, vì nghĩ rằng điều đó sẽ giúp họ tiến lên những nấc thang cao hơn của sự thành công. Tuy nhiên, cho dù sự cạnh tranh có thể là lành mạnh và hiệu quả, cạnh tranh quá nhiều có thể phản tác dụng. Hãy kiểm tra mức độ cạnh tranh của bạn để đảm bảo rằng bạn không đi quá đà. Điều quan trọng nhất là bạn không bao giờ nên cạnh tranh tới mức gây thiệt hại cho người khác chỉ để phục vụ cho lợi ích của riêng bạn.

7. Tự phụ

Bạn biết rõ mình giỏi, nhưng việc huênh hoang và tự phụ về những kỹ năng và thành tích mà bản thân có sẽ chỉ khiến bạn bị rơi vào một ốc đảo của sự cô lập. Đồng nghiệp sẽ không còn muốn làm việc và thân thiện với bạn nữa. Hoàn toàn ổn nếu bạn thể hiện sự tự tin, nhưng hãy biết đâu là giới hạn hợp lý.

8. Chỉ trích người khác vì lỗi của mình

Không ai là hoàn hảo và ai cũng có lúc phạm sai lầm. Tuy nhiên, điều quan trọng là bạn cần biết nhận lỗi do mình gây ra. Việc chỉ trích người khác sẽ chỉ tạo căng thẳng và gây mất niềm tin. Hãy nhận trách nhiệm của bạn khi xảy ra việc không mong muốn, bằng cách đó bạn sẽ phát triển và có nhiều kinh nghiệm hơn.

9. Có thái độ tiêu cực

Những người có thái độ tiêu cực thường tác động xấu tới tâm lý của những người xung quanh và thường là những người kém vui nhất trong công việc do cách nhìn nhận của họ về môi trường công sở. Họ thường bị ám ảnh bởi quá khứ và không muốn thay đổi cách suy nghĩ. Nếu bạn thường xuyên có thái độ tiêu cực, rất có thể bạn sẽ lãnh nhiều kết quả tiêu cực trong công việc. Tuy nhiên, khi bạn chuyển sang một thái độ tích cực hơn, bạn sẽ có cơ hội lớn hơn để phát triển và chịu mức độ căng thẳng thấp hơn.

10. Không bao giờ biết tán dương người khác

Nhiều khi, thành tích là kết quả làm việc của cả nhóm hoặc với sự hỗ trợ của người khác. Bởi thế, những cá nhân luôn nhận hết thành tích về mình mà không biết khen ngợi sự cố gắng của người khác sẽ không nhận được sự hưởng ứng của đồng nghiệp. Để tránh điều này, lần tới khi đạt thành tích, hãy nói lời cảm ơn những người đã giúp bạn. Khen ngợi sẽ giúp bạn nổi bật với tư cách là thành viên “biết người biết ta” trong ê kíp.

Yêu thương là định mệnh

Yêu thương là định mệnh
Yêu thương là định mệnh
1. Cảm xúc tinh khôi

Ngày chúng ta gặp nhau trong một không gian và thời gian không báo trước, ắt hẳn là định mệnh. Anh vẫn tự trách số phận sao không thể gặp được em sớm hơn, để những quá khứ xưa cũ sẽ không thôi dày vò anh ở thì hiện tại, cũng như em sẽ không phải gánh chịu những tổn thương sau va vấp của cuộc tình năm tháng. Nếu sau năm năm hay 10 năm, khi nghĩ lại về thời khắc định mệnh, chúng ta có thể phì cười không dứt, bởi nó chẳng hề lãng mạn như bất cứ tình tiết phim truyện nào mà chúng ta đã từng xem.

Anh vẫn sẽ tự thưởng thức cảm xúc tinh khôi ban đầu, như là một món quà tri kỉ mà Tạo Hóa ban tặng. Còn em sẽ luôn nhắc nhớ đến phút giây chúng ta gặp nhau, nghe con tim gõ nhịp liên hồi không dứt, để rồi cảm thấy chộn rộn khi vội nói lời chia tay nhau khi trên tay chỉ là số điện thoại vô cảm. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để nhân loại dành cả cuộc đời của mình để cố gắng kiếm tìm định mệnh trong muôn trùng biển người giăng lối. Vì cảm xúc tinh khôi, đâu ai muốn bỏ lỡ khi trót sinh ra trong bản thân một chữ tình.

2. Chia tay cũng là định mệnh

Định mệnh có thể gắn kết hai con người, hai tâm hồn lại với nhau, nhưng cũng chính định mệnh sẽ tạo ra những cuộc tình đôi ngã. Ngày em bước đi về phía không anh trong muôn trùng tiếc nuối, anh cũng đã đặt cho riêng mình những nốt lặng trong bản giao hưởng của cuộc đời. Yêu thương dài rộng nên đôi khi không thể giữ được nhau, chẳng phải vì một trong chúng ta đã hết yêu người còn lại. Chúng ta sẽ giữ lại cho nhau một niềm nhớ, để sau này có thể vỗ về nhau trong những đêm sầu muộn, nếu biết rằng chia tay cũng là một định mệnh, có lẽ nỗi đau cũng sẽ dần nguôi ngoai.

Ngoài kia, loài người đang yêu nhau tha thiết, và cũng không ít người ra đi trong định mệnh, chỉ tình yêu là ở lại mà thôi. Cái cách mà chúng ta nói không còn là phần đời còn lại của nhau nghiễm nhiên là một sự thật, nhưng cũng đủ xé lòng cho những tổn thương vốn có. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta hờ hững lãng quên nhau khi yêu thương kết thúc. Cho đến ngày tận thế, anh cũng chẳng thể nào quên được em, cũng như số phận có thể nắm bắt tay em, nhưng không thể nào cướp đi tình yêu mà em đã có.

Bởi lẽ tình yêu gắn liền với định mệnh, nên vẫn sẽ lưu giữ trong ký ức đời nhau.
Nguồn: yume

Lắng nghe

Cuộc đời này, có đôi lúc cái tình nó mong manh lắm!
Lắng nghe
Lắng nghe
Năm thứ 3 đại học rồi, chương trình học vẫn thế, nặng lý thuyết và sáo rỗng biết chừng nào. Mình cứ luôn nghĩ vào đại học, cánh cửa lớn sẽ mở ra, cuộc sống sẽ ồn ào hơn trước. Nhưng hóa ra không phải vậy, mình vẫn cứ cuốn vào những môn lí luận, học bù đầu mà rốt cuộc cũng không hiểu thứ này ngày sau sẽ có ích gì? Trường mình vốn nặng lí luận, thực tiễn gần như bằng không, chẳng có gì giúp cho sinh viên tự lập, có thể trang bị sẵn cho mình một vốn liếng để ngày sau ra đời cũng có thể bon chen nhau như bao người khác. Nhớ lại 2 năm đại học trước, mình vẫn cứ lặng yên nghe cuộc sống ngoài kia đang xô bồ, náo nhiệt. Bỗng thấy bản thân nhỏ bé quá. Cuộc sống nhiều khi vồn vã quá lại dễ khiến người ta cô đơn và lạc lõng hơn nhiều. Ngày qua ngày, cuộc sống vẫn thế thôi, không mấy niềm vui từ những người đối diện với mình trong cuộc đời này. Có lúc tự dưng thấy mình thật ấu trĩ, đòi cả thiên hạ phải hiểu mình, lúc ấy thật ra bản thân mình cũng có hiểu nổi mình đâu. Chợt tự cười với mình, nụ cười nhăn nhó, gượng gạo cứ như thể nó chống lại hành động của mình vậy.

Tuần trước ở lớp có buổi thuyết trình, nhóm mình vẫn cứ cạy cục mãi không xong, cuối cùng làm bừa một cái, rồi lại đổ bể trong phút chót. Rồi mình lại nghĩ về cuộc sống này, chợt thấy có nhiều điều trên cuộc đời này đáng để nói ra, đáng để mình tranh đấu. Mình lên thuyết trình, trong lòng nghĩ sao nói vậy. Cứ nghĩ sẽ không khóc đâu, cuối cùng cổ họng mình vẫn ghèn ghẹn, nước mắt chực rơi. Người ta bảo hãy sống chậm lại nhưng rồi khi làm như vậy, nhận ra cũng chẳng thể thay đổi cuộc sống này nhiều, vì con người bây giờ vốn vô tâm quá. Lòng mình đau nhói, cứ nghĩ đến nay về sau phải sống như vậy mà mình thấy ngạt thở. Con người mình vốn không phải loại ồn ào, vù một cái thay đổi được đâu. Lúc ấy mới thấy giận cái tâm hồn, cái lòng mình quá đỗi, khổ đau phải mang thêm một cái niềm đa cảm chẳng giống ai. Người ta nghĩ một, mình đã nghĩ đến mười. Bỗng nhớ lại hôm nọ nói chuyện với bạn, bạn bảo nhóm bạn vẫn chưa tìm ra đề tài mới để thuyết trình. Mình im lặng rồi nói còn nhiều cái trong cuộc sống này lắm, để ý một chút thôi. Nói ra câu ấy, thấy đau nhói trong lòng hơn. Từ bao giờ mà trên mái tóc của mẹ đã có những sợi bạn mà mình cũng không biết. Từ bao giờ mà trên đôi mắt mẹ, dấu chân chim đã hằn đầy, mình không biết.

Đêm qua nằm mơ, thấy mình gặp lại người yêu cũ. Trong lòng xôn xao, băn khoăn lắm. Đường đời vốn dài, cha mẹ mãi chẳng thể ở bên để bảo vệ mình được. Suy cho cùng mình vẫn cần một bờ vai, một người đàn ông đủ mạnh mẽ trong cuộc đời này làm điểm tựa, làm chỗ nghỉ dừng chân cho đoạn đường dài phía trước. Mình nín lặng, nỗi nhớ nhung lâu ngày hay tại cái vô tâm, sự ích kỉ của bản thân vốn đã khiến mình lẵng quên đi người đó nay lại đi vào giấc mơ? Sống trên đời, ai cũng cần yêu thương, mà tình yêu, ai cũng một lần vướng phải. Nhiều khi mình cũng muốn quên đi chuyện cũ mà yêu một người khác mà không được. Cái rào cản vô hình làm mình ngại ngần, mình băn khoăn lựa chọn, rồi cuối cùng lại dừng bên bờ yêu hay không ấy. Có lẽ tổn thương quá nhiều nên trái tim mình đã mệt mỏi mà chán nản tình yêu? Hay tại lí trí của mình khuyên bảo là đừng yêu như thế? Mình cả giận, vừa mệt mỏi lại chán chường. Cũng đã 20 tuổi rồi, cái con số 2 khiến người ta chợt nhận ra nó đã lớn lắm, mà nhất đối với phụ nữ, họ càng nhạy cảm. Mỗi năm mỗi tuổi, cái tuổi nó đuổi xuân đi, nào có ai cứ trẻ trung mãi, phơi phới mãi như thiếu nữ 15 mới biết yêu lần đầu. Mình cũng không ngoại lệ.

Cô đi xem bói, nghe thầy phán bảo mình số khổ, nó cứ long đong, lận đận mãi cả đời. Mình nghe xong, ngây ngô cười, tự nghĩ : Sao thầy biết tài thế, cháu cũng biết là số mình nó vậy mà… Kệ lời thầy, có sao đâu chứ, đời mình do mình quyết định, cứ thế thôi, tranh đấu làm cái gì? Dẫu sao đường dài phía trước, cứ mạnh mẽ mà đi qua cái đã.
Nguồn: yume

Thương mãi một người

Thương mãi một người
Thương mãi một người
Từ ngày em bước sang ngang rồi
Về nơi xa lạ có buồn không?
Anh đem thương nhớ gởi trong gió
Mang đến bên em một nỗi lòng.

Từ lúc em đi rời bỏ quê
Bỏ trường bỏ lớp bỏ câu thề
Theo cha theo mẹ về nơi mới
Là hết từ đây cách biệt rồi.

Nhiều khi muốn hỏi gió mây ơi
Có biết giờ này em thế nào
Sao mây hững hờ mây bay mãi
Còn gió thờ ơ chẳng biết đâu.

Thôi thế là thôi trách được gì
Những dòng tâm sự xin ghi thêm
Mộng tình ban đầu tưởng êm đềm
Nào ngờ sóng gió lúc em đi.

Và rồi những chiều hoàng hôn xuống
Nhìn tận xa xăm chợt thấy buồn
Miên man cô quạnh sầu lên tiếng
Thương hoài bóng hình người tha hương.
Nguồn: 24h

Tình yêu là duyên

Tình yêu của em tan vỡ mất rồi, niềm tin của em dành cho anh tan vỡ mất rồi.
Tình yêu là duyên
Tình yêu là duyên
Em đã yêu anh, yêu anh thật nhiều anh Minh à! Nhưng rồi em đã để anh rời xa mình vì một người con gái khác. Anh đến bên em khi mùa đông đã tới, anh đâu có gây ấn tượng gì trong lần đầu mình gặp nhau. Nhưng rồi em lại yêu anh, yêu anh đến mù quáng, yêu anh đến mức xa nhau rồi mà em vẫn không thể đón nhận một ai cả.

Anh lớn tuổi hơn em nhiều, là người hay hút thuốc, hay nhậu và không đẹp trai, không hiền lành, không phải là mẫu người mà em từng mơ ước. Nhưng có một điều gì đó ở anh khiến em không tài nào xóa nhòa được. Em phải làm gì đây hả anh? Kể từ cái ngày em phát hiện ra rằng còn có một người con gái khác ở cạnh anh, một người con gái mà anh đã yêu, trái tim em như bị hàng ngàn nhát dao đâm nát khi nhìn thấy dòng tin nhắn của cô ấy trong điện thoại của anh. Em sững sờ, hoang mang và đau nhói. Em cũng không biết nên nói gì với anh khi anh hồn nhiên hỏi: “Hình như em cười mặt bị méo hả em?”. Em còn nhớ hôm đó là một ngày se lạnh, ngày mà người ta gọi là rét nàng bân. Đó là ngày mà em đã chọn để xa anh, xa tình yêu đầu tiên nhưng cũng quá đau khổ của em.

Yêu thương sao mà mong manh quá anh à. Ngày em yêu anh là một ngày đầy gió và ngày em xa anh cũng là một ngày tràn đầy gió. Tình yêu của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi và kết thúc nhanh như chưa từng có chỉ bằng một tin nhắn chia tay của em. Em thẫn thờ đi lên phòng đứa bạn để rồi òa khóc trong vòng tay nó. Em không thể ngờ được người mà em yêu nhất trên đời lại có thể phản bội em, lại có thể đùa giỡn với em, nói dối em, lừa dối em. Em thấy sao tình yêu của mình mong manh quá, sao nó lại như thủy tinh và dễ vỡ như thế? Có những đêm em cố dỗ mình vào giấc ngủ mà không được. Những kỷ niệm cứ tràn về và cả nỗi đau nữa.
Em phải đi tìm một tình yêu mới, một tình yêu khiến em không đau khổ như anh
Em phải đi tìm một tình yêu mới, một tình yêu khiến em không đau khổ như anh
Có những lần em đi ngoài đường chợt nhìn thấy chút gì đó quen thuộc hay một ai đó giống anh em lại phóng theo để rồi nhận ra rằng sao mình lại ngu ngốc đến thế. Em không biết nên làm gì nữa, em khóc bao nhiêu lần rồi em cũng không nhớ nữa. Em đi lang thang ngoài trời đầy nắng và gió mà thấy đau lòng quá. Mới ngày nào thôi anh vẫn còn ở đây bên em mà sao giờ đây chỉ có mình em với em. Em đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng tại sao anh lại nỡ đối xử với em như thế, em đã làm gì? Tình yêu của em tan vỡ mất rồi, niềm tin của em dành cho anh tan vỡ mất rồi. Em căm hận anh!

Anh Minh “mo” ơi, anh có biết sự ra đi của anh đã khiến tim em tan nát không. Em căm giận anh lắm anh à. Em đã quá đau đớn khi tình yêu đầu của em lại bị phản bội như thế. Em thật ngu ngốc khi cứ giữ hình bóng một người đã rời xa em trong trái tim. Em đã từng nghe một câu nói “Lưu giữ một hình bóng ai đó là một điều đau khổ”... vậy mà sao em vẫn cứ cố làm vậy nhỉ? Đã đến lúc hình ảnh của anh trong em phải xóa nhòa rồi phải không anh? Em không thể sống mãi với hình bóng một người đã rời xa em. Một người đã khiến em đau đớn đến mức tưởng chết đi được . Và em sẽ mỉm cười mỗi khi có ai đó nhắc đến anh. Em sẽ cười và chào anh nếu như ta vô tình gặp nhau trên đường.

Đã đến lúc em phải đi tìm một tình yêu mới, một tình yêu khiến em không đau khổ như anh. Một người để em có thể dựa vào mỗi khi em buồn, một người có thể cùng cười và ôm em thật chặt mỗi khi em cần. Hãy giữ những gì tốt đẹp nhất của em trong anh bởi vì em biết anh đã và đang có một người con gái khác ở bên. Đã đến lúc để em lãng quên anh rồi phải không anh? Hãy để em lưu giữ những hình ảnh của anh, những kỷ niệm giữa hai đứa mình trong trái tim em. Ở một góc sâu nào đó, một góc mà không ai có thể chạm đến được anh nhé.
Nguồn: 24h
 
Copyright © 2014 Thủ Thuật Hay.