Hôm nay là chủ nhật, cô không lên lớp, cô đến thánh đường dự lễ. Ngồi ở hàng ghế cuối của ngôi giáo đường nhỏ, cô có thể nhìn bao quát hết mọi người. Cô có thể thấy kia là dàn đồng ca với trang phục áo dài hồng thắm, kia là cha xứ người lúc nào cũng truyền cho giáo dân những bài học sống đạo, kia là những cụ bà nghiêm trang, kia là những em nhỏ với váy trắng tinh khôi… Mọi thứ ở đây dường như quá quen thuộc với cô, chỉ cần nhắm mắt lại cô có thể mườn tượng ra tất cả.
Biển dư nước muối rồi cô bé ơi.. |
Lễ tan, cô không về nhà ngay, cô ra biển, cô muốn ngắm nhìn biển. Hôm nay, cô mặc chiếc váy xòe màu cỏ úa có in hình những bông cúc lớn cùng một chiếc sơ mi màu kem nhạt, cổ cao tay dài và phồng. Cô đội chiếc nón trắng rộng vành có điểm trên đó vòng nơ màu mỡ gà. Gió từ phía biển thổi vào, chiếc váy bay nhè nhẹ, dây nơ cũng bay trong gió, bóng cô từ xa trông thật bồng bềnh như một áng mây.
Cô dừng chân tại một quán cà phê nhỏ ven bờ biển, chọn cho mình một chỗ ngồi sát cửa sổ, cô gọi cho mình một ly kem tuyết, thật lạ vì từ lâu cô đã có thói quen gọi món này dù cho cô không thích nó. Đưa ánh mắt ra xa, cô nhìn thấy những chiếc thuyền thúng nhấp nhô, thấy hình ảnh óng ánh của những chú cá bị mắc lưới, thấy cả những em bé ở trần, tóc hoe vàng bụng tròn tròn với cái rún lồi đang đuổi bắt nhau.. cô chợt mỉm cười trước khung cảnh yên ả của quê mình.. Bất chợt, trời đổ cơn mưa rào, rồi một cặp nam nữ dìu nhau trong mưa.. tự nhiên cô nhìn họ.. nhìn mãi… cô bắt gặp hình ảnh của mình năm năm trước đây… khi còn anh..
“Mưa rồi em ơi, ta về thôi..”
“Em ứ chịu, em thích mưa, ta đi dạo dưới mưa một chút nữa đi anh, mưa nhỏ mà”
“Mưa sẽ làm ướt áo em mất, em sẽ bịnh mất…”
………
“Anh này, anh sẽ bên em dù mưa hay nắng nhé”
“Ừ”
“Anh hứa đi, có biển làm chứng kìa”
“Ừ anh hứa nè, sẽ bên em đi dạo dưới nằng nè, rồi dạo trong mưa luôn chịu chưa?”
“Chịu uuuuuuu… hì hì”
………
Năm năm trước cô là một cô bé ngây thơ nhí nhảnh và hồn nhiên như thế. Bên anh cô như cơn sóng nhỏ cứ rì rào rì rào.. Nhưng anh đã không giữ lời hứa…
“Tại sao chúng ta lại chia tay?”
“Vì… vì… nói chung là em không hiểu đâu”
“Sao lại không? Anh không nhớ đã hứa trước biển với em…”
“Anh đã chán biển rồi, biển chỉ có những cơn sóng thật tẻ nhạt.. cũng như em vậy”
……………….
Một tuần sau cô được biết anh đã bỏ quê vào Sài Gòn, biển và cô không đủ sức níu giữ anh. Bây giờ thì cô được biết anh đã lấy một cô gái Sài thành giàu có và được gia đình cô ta đưa vào làm việc tại một ngân hàng lớn. Anh đi rất lâu cô mới hiểu ra được lí do anh không còn bên cô nữa.. vì cô chỉ là một cô gái quê nghèo, bên cô anh chỉ có một vùng biển êm dịu, trong khi tham vọng nơi anh quá lớn..
Hồi tưởng lại chuyện cũ, chợt cô cảm nhận được một giọt nước nóng hổi vừa rơi xuống tay mình. Cô khóc hay là những giọt nước biển “đi lạc” vào mắt cô.
“Chị ơi, có vị khách kia gửi cho chị ạ”- tiếng người phục vụ vang bên tai.
“Ah cảm ơn em, mà ai vậy”
“Anh ấy đi rồi ạ”
Cô nhìn lại trên bàn là một tách socola nóng đang tỏa hương, cô cầm lên và cảm nhận hơi nóng ấm đang lan tỏa vào sâu tận lòng cô. Ồ, đây mới chính là thức cô thích đã năm năm rồi cô không gọi lại món này. Cô muốn thay đổi tất cả, muốn xóa sạch mọi kí ức về anh. Cô đã thay đổi con người mình ngược lại so với năm năm trước. Bây giờ cô trở nên trầm lặng hơn, cô đã chuyển sang kem tuyết thay vì socola nóng. Nhấc tách lên, cô mới thấy có một mảnh giấy nhỏ:
“Này cô bé, biển đã dư nước để mênh mông vào đủ muối để mặn rồi không cần nước muối của cô bé đâu.
P/s: hãy mang đến cho biển mặn những nụ cười ngọt. Cô bé cười trông xinh lắm”
Ồ, vậy là anh ta đã thấy cô khóc. Mặt cô thoáng nóng bừng khi nghĩ có người đã ngắm mình cười và khóc ư? Lại còn để lại “bút tích” nữa chứ.
Gấp mảnh giấy lại cô chợt mỉm cười một mình.
Một tháng trôi qua, công việc ở trường với đám học sinh quậy như quỉ sứ mà cũng rất dễ thương như thiên thần, cô cũng quên đi vị khách lạ hôm nào. Hôm nay, trường nơi cô dạy đón tiếp một vị mạnh thường quân, người đã giúp trường sửa sang và trao học bổng cho học sinh hiếu học. Hôm nay, cô đến lớp sớm hơn mọi hôm chuẩn bị cho buổi trao học bổng, cô tất tả chuẩn bị bàn ghế nước, hoa tặng cho khách mời, sắp xếp các em học sinh vào đúng vị trí.
“Ây da..” trong lúc đang ngắm lại lại sân khấu cô đạp phải chân một ai đó.
“Ồ người quen”
“Anh quen tôi à? Sao tôi không nhớ anh nhỉ?”
“À sao cô nhớ được, chỉ mình tôi quen cô thôi”- anh ta lém lỉnh đáp lại.
Khi buổi lễ bắt đầu, cô mới biết được anh ta là mạnh thường quân đã ủng hộ trường cô thời gian qua. Anh ta là một doanh nhân trẻ, tới vùng biển này vì dự án xây resort của gia đình.
“Sao anh lại chọn vùng biển này để đầu tư?
“Anh không thấy nó quá tẻ nhạt sao?”
“Cô nghĩ vậy ah? Tôi lại nhìn thấy ở nơi đây có một sức cuốn hút kì lạ. Tuy mới tới đây nhưng tôi rất thích nơi này”
“Tại sao, chỉ có cát và sóng biển, chỉ một vùng quê nghèo mà lại thu hút anh như thế sao? Có người đã chán nơi này và bỏ đi tìm nơi tiềm năng hơn đấy”
“Ồ vậy sao? Tôi thì lại suy nghĩ khác. Tôi nhìn thấy tiềm năng sức hút trong những điều bình dị. Cuộc sống xô bồ quá, đôi khi người ta cần giữ cho mình chút gì đó yên bình.. tôi bắt đầu thích những nơi đây, thích cả lũ trẻ và thích…”
“Anh thích gì?”
“À cho tôi giữ câu trả lời này cho riêng mình nhé”
………….
Anh ta và cô đã trở thành bạn của nhau.
Cô cảm nhận anh ta có cái gì hay hay và dịu dàng.. nhưng cô nghĩ rồi anh ta cũng sẽ chán nơi này thôi… mọi thứ yên bình quá mà sẽ dễ gây nhàm chán.
Dự án của anh ta bắt đầu được triển khai, anh ta bận rộn hơn và không có nhiều thời gian để tới thăm trường và lũ trẻ nữa…
Cô vẫn giữ thói quen gọi kem tuyết cho mình mỗi ngày cuối tuần và cô cũng đều đặn nhận được một tách socola nóng mà giờ cô đã biết người gửi.
Đều đặn cô gặp anh ta, cùng nhau đi dạo, ngắm biển và những cuộc trò chuyện giữa cô với anh ngày càng da diết hơn. Người ta thường nói tình yêu phải có cao trào và cái gì đó gọi là mạnh mẽ. Nhưng với anh ta, cô thấy mọi chuyện thật bình dị.. có phải đó không phải tình yêu? Hay người ta quá quen thuộc với cảm giác có nhau nên nhàm chán?
“Tôi sẽ ra đi đấy”- anh nói giọng lạnh băng.
“À vậy à, anh đi bình yên nhé…”- cô thoáng giật mình nhưng cũng kịp không để giọng nói biểu lộ cảm xúc.
“Biết tôi đi đâu không mà chúc thế?”
“À thì anh sẽ đi về nơi thú vị hơn nơi này đúng không?”
“Em nghĩ tôi đã chán nơi này sao?”
……….
Anh ta đi một tháng không hề liên lạc. Cô bất chợt thấy nhớ anh ta da diết, cô chợt nhận ra từ lâu anh ta đã chiếm hết bộ nhớ của cô, hình ảnh của anh từ xa xôi không còn ám ảnh cô nữa. Từ khi anh đi cô vần được nhận đều đặn 1 tách socola nóng nhưng không còn tin nhắn nào nữa..
Lại một sáng chủ nhật với ly kem tuyết quen thuộc, khi nhận được tách socola, cầm nó trên tay cô đã khóc và gọi tên anh ta…
“Này đã bảo là biển không cần nước muối nữa mà”
Biển dư nước muối rồi cô bé ơi.. |
Gấp tờ giấy chàng phục vụ chuyển lại cô càng nức nở, cô nhớ anh ta quá… anh ta giờ ở đâu? Tại sao khi anh ta ra đi rồi cô mới nhận ra tình cảm của mình?.. nhìn ra biển cô chỉ thấy bọt trắng xóa và những cơn sóng trải dài ra mãi…
“Nín đi tôi cho cô cái này nè”- tiếng nói vọng lại sau lưng.
“Anh, em tưởng anh đi thật chứ..”-lần này giọng cô vỡ òa trong nước mắt ..
“Thì anh đi thật mà, đi về xin phép gia đình cưới người anh yêu chứ”
“Sao anh không nói với em?”
“Anh muốn ra đi thử xem tình cảm chúng ta”
“Và anh nhận ra..?”
“Anh nhận ra nó đã dạt dào như biển cả… ai bảo những thứ êm dịu sẽ làm người ta chán chứ?”--- anh đặt trên tay cô một vỏ ốc.
Áp sát lên tai cô nghe được: “Anh yêu biển và anh cũng yêu em cô bé mít ướt”…
Nguồn; truyennganhay
Đăng nhận xét