Em vẫn thế, vẫn là em của những ngày xưa cũ, không thể là mây trời để gió cuốn trôi đi.
Anh còn nợ em một chữ tình |
Anh xa nhớ! Mình xa cách nhau đã rất lâu rồi. Thời gian trôi nhanh quá tựa như em vừa trải qua một giấc ngủ sâu đầy mộng mị. Em vẫn thế, vẫn là em của những ngày xưa cũ, không thể là mây trời để gió cuốn trôi đi.
Mơ ước thời thiếu nữ của em không thành, tình yêu khiến cuộc đời em đau đớn. Đau đớn như thế nào và bao nhiêu không có gì so sánh nổi, chỉ biết rằng đã có lúc em không muốn mình tồn tại trên thế gian trần tục này nữa anh biết không? Ngày đó anh rời xa em đã mang theo của em tất cả niềm tin đầu đời, niềm lạc quan kiêu hãnh của một thiếu nữ chập chững trước ngưỡng cửa tương lai với biết bao ước vọng khát khao tươi đẹp về tình yêu, cuộc sống về giá trị của con người.
Tình yêu đó đã làm em gục ngã, nỗi đắng cay, tủi hờn và cả nỗi nhớ không ngừng giày xéo nhàu nát tim em từng ngày, từng ngày. Em mất phương hướng, thất bại, thảm hại, chẳng còn niềm tin... nhưng rồi em đã phải tự mình cố gượng lên để vượt qua nỗi đau đớn, nỗi thất vọng tột cùng để tồn tại và sống đúng trách nhiệm là một con người với gia đình, với xã hội.
Anh nợ em một chữ “Tình” dở dang có đầu không có cuối |
Người ta nói tình yêu là cuộc chơi của một số người, nhưng với em là cả cuộc đời. Cuộc đời mà em từng tin tưởng rằng sẽ có anh nắm tay em cùng đi trên con đường hạnh phúc đó. Thật xa vời, viển vông quá phải không anh? Chúng ta có duyên mà không có phận để đến giờ em trong anh là một nỗi niềm ân hận, nỗi xót thương, sự day dứt không nguôi. Em biết anh mong em mãi là người yêu để anh nhung nhớ bên đời, là người anh luôn tin tưởng rằng sẽ không bao giờ thay đổi dù anh có đổi thay. Em biết anh vẫn còn yêu em nhiều lắm, tình yêu đan xen tình cảm bạn bè “Thanh mai, trúc mã”.
Biết anh kỳ vọng vào em nhưng anh đã sai vì anh chỉ nghĩ một chiều, cuộc sống vốn dĩ đa chiều bởi nó đa chiều nên chúng mình hai ngả. Em đã khổ đau trong thời gian quá dài, đã từng sống mà như không tồn tại, Điều anh mong muốn đó sao thành hiện thực được? Vòng tay anh tuy rộng lớn nhưng lại rất đỗi nhỏ bé trước giông bão cuộc đời. Anh làm sao che chở cho em? Xung quanh anh biết bao nhiêu rào cản. Em đã không còn oán trách anh, không còn cồn cào gan ruột nhớ anh đến quắt quay thẫn thờ. Đã từ rất lâu, điều này với em không cần thiết nữa, người phụ nữ khác em đã và đang làm rất tốt đó thôi.
Em từng phải cố gắng biết bao nhiêu để thực hiện được cái điều hiển nhiên vốn dĩ mà nó đã, đang tồn tại đó. Không được nhớ anh bởi không còn anh trong đời - đó là điều mà em phải làm từ rất lâu rồi, từ ngày anh xa em không một lời từ biệt. Anh cũng thế, vậy mà mình cứ ảo tưởng mãi về một hạnh phúc xa vời không có thật. Anh hãy vui vẻ đi trên con đường hạnh phúc của mình do anh lựa chọn, hãy cứ quên đi như em chưa từng tồn tại. Về vật chất em không rõ em có nợ anh gì không nhỉ? Nếu có thật mà em vô tình không nhớ xin anh nhắc giùm em. Còn anh, anh nợ em duyên tình, nợ em một chữ “Tình” dở dang có đầu không có cuối để em bơ vơ giữa cuộc đời đen bạc.
Nguồn: 24h
Đăng nhận xét