Người ta có thể chờ đợi tình yêu từ một người ở xa thật xa, mờ ảo như sương khói và khó nắm bắt hay không?
Đợi em anh nhé! |
Người ta có thể có tình yêu thật sự khi mọi thứ bắt đầu bằng những dòng tin nhắn hay không? Em không biết, nhưng đối với em như thế vẫn chưa đủ để em tin rằng em đã yêu và tin anh đang yêu em.
Người ta có thể yêu nhau bằng những đêm thức trắng chỉ để gõ linh tinh lên bàn phím với một người chưa bao giờ gặp mặt hay không? Em không biết, nhưng với em tình cảm này mỏng manh lắm, đôi khi còn khiến sự nghi ngờ lớn dần lên trong em.
Người ta có thể chờ đợi tình yêu từ một người ở xa thật xa, mờ ảo như sương khói và khó nắm bắt hay không? Em không biết, nhưng lý trí của em không cho phép em phí hoài thời gian cho một mối tình chỉ tồn tại trong hy vọng, chờ mong.
Người ta có thể gật đầu nhận lời yêu của một người chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí có thể không bao giờ đến được với nhau hay không? Em không biết, nhưng em không thể yêu mù quáng như vậy, càng không có nhiều nước mắt khóc cho nỗi nhớ anh, nỗi tủi thân vì sự xa cách, vì điều mong manh dễ vỡ như bong bóng mưa.
Bởi với em, yêu bằng trái tim nhưng không được bỏ quên lý trí. Yêu có quyền mơ mộng nhưng phải luôn nhìn vào thực tế.
Yêu không quan trọng khoảng cách, nhưng “xa mặt, cách lòng”, đến một ngày nào đó khi ở cạnh anh có một người con gái khiến anh cảm thấy ấm áp cõi lòng, anh sẽ rời xa em – một người chưa từng gặp mặt.
Yêu là cần hiểu và cảm thông. Nhưng anh và em như hai đứa trẻ con chơi trò trốn tìm. Anh đi tìm, em lẩn trốn. Ngược lại, em đi tìm, anh lại đẩy em ra… Và cảm xúc của chúng ta luôn va chạm nhau, em không biết bao giờ chúng mới có điểm chung.
Yêu với anh là một người ở bên cạnh cùng anh vượt qua khó khăn. Nhưng ở hiện tại, em lại chỉ muốn bước đi một mình.
Cũng chính vì điều đó, đã có nhiều lúc em muốn nói yêu anh, nhưng em sợ anh đồng ý. Buộc lòng em phải im lặng mỗi lần nghe anh nói yêu em, nhớ em. Điểm dừng của em chỉ ở những nụ cười len vào từng cảm xúc muốn yêu anh nhưng không thể, em sợ tổn thương.
Nếu anh tin vào tình yêu và anh tin em là người con gái của anh, hãy đợi em anh nhé. Ba năm đối với anh là nhiều, nhưng đối với em chưa đủ dài và chưa đủ nuôi lớn lòng tin để em nói “Em yêu anh!”. Đứa con gái cứng đầu như em cần thêm liều thuốc thời gian để có thêm can đảm, niềm tin, sức mạnh để yêu anh.
Và… anh hãy đợi em thêm chút nữa thôi, ngày đó em sẽ tự nói ra câu yêu anh, không cần anh hỏi hay than phiền. Em sẽ tự nói. Chờ em anh nhé!
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Đăng nhận xét