BREAKING NEWS

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

8 bí quyết phỏng vấn mà bạn có thể chưa từng nghe qua

Tìm cách để được phỏng vấn vào buổi sáng, thử đóng vai người phỏng vấn bạn, tìm ra những câu hỏi khiến bạn cảm thấy lo lắng nhất…
Ảnh minh họa.

Khi bạn tìm việc, hầu hết tất cả mọi người đều đưa ra cho bạn những lời khuyên cơ bản “na ná” như nhau: viết một lá đơn xin việc thật hay, làm một lý lịch công việc phù hợp với công việc đang cần tuyển, tận dụng các mối quan hệ… Tuy nhiên, để thành công, bạn cần có một số bí quyết riêng.

Dưới đây là 8 bí quyết áp dụng cho các cuộc phỏng vấn xin việc mà rất có thể bạn chưa từng nghe qua. Nếu bạn áp dụng những bí quyết này, khả năng nhận được công việc mong muốn của bạn sẽ cao hơn:

1. Đọc những gì mà người phỏng vấn đọc

Bạn có thể đã đọc vô số bài báo cung cấp bí quyết phỏng vấn cho người tìm việc. Tuy nhiên, bạn đã bao giờ đọc những bài viết cung cấp lời khuyên cho các nhà phỏng vấn? Bằng cách đọc những bài báo hướng dẫn và đưa ra lời khuyên cho nhà tuyển dụng, bạn có thể hiểu rõ về những gì mà họ muốn tìm kiếm ở bạn, và lý do vì sao họ lại hỏi một số câu hỏi nhất định trong quá trình phỏng vấn.

2. Tập dượt với một người bạn, nhưng bạn đóng vai người phỏng vấn

Các nhà tuyển dụng giàu kinh nghiệm trong việc phỏng vấn các ứng viên thường nói rằng, họ chẳng còn gì lo lắng trong các cuộc phỏng vấn xin việc của chính họ nữa, vì họ đã thực hiện quá nhiều cuộc phỏng vấn ở cương vị người đặt ra câu hỏi cho các ứng viên và thừa hiểu những suy nghĩ của người ở cương vị đó.

Bạn có thể tranh thủ điều này bằng cách “đóng vai” một người phỏng vấn. Nếu bạn có một người bạn khác cũng đang tìm việc, cả hai hãy tập dượt cùng nhau, thay nhau giữ vai trò người phỏng vấn để đưa ra các câu hỏi. Bạn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy cách này giúp cả hai bạn nâng cao độ tự tin lên nhiều lần khi bước vào cuộc phỏng vấn thực sự.

3. Xác định những câu hỏi khiến bạn cảm thấy lo lắng nhất

Nếu có một lĩnh vực câu hỏi phỏng vấn cụ thể mà bạn đặc biệt cảm thấy lo lắng, chẳng hạn vấn đề tiền lương hay lý do vì sao bạn nghỉ công việc gần nhất, thì đừng hy vọng bạn sẽ không bị hỏi đến hoặc bạn sẽ tìm ra một câu trả lời tốt trong giây lát. Thay vào đó, hãy đặt ra giả thiết là bạn sẽ bị hỏi những câu hỏi đó và tập dượt trả lời thật kỹ, thậm chí là tập trả lời to, rõ ràng. Bằng cách này, bạn sẽ không còn phải “phập phồng” hy vọng không bị hỏi đến chủ đề đáng lo kia, và bạn sẽ trả lời được trơn tru, gẫy gọn khi nhà tuyển dụng đặt câu hỏi.

4. Nỗ lực để được sắp xếp phỏng vấn vào buổi sáng nếu có thể

Nếu cuộc phỏng vấn diễn ra vào buổi chiều, hầu hết mọi người đều cảm thấy lo ngại suốt cả ngày hôm đó. Cảm giác căng thẳng thần kinh sẽ đeo bám bạn mỗi giờ qua đi. Bởi vậy, hãy tìm cách để được phỏng vấn vào buổi sáng trước khi sự lo lắng, hồi hộp “gặm nhấm” sự bình tĩnh và tự tin của bạn.

5. Hỏi trước xem ai sẽ là người phỏng vấn bạn

Sẽ hoàn toàn ổn nếu bạn đặt câu hỏi khi được xếp lịch phỏng vấn rằng: “Xin ông/bà cho biết tôi sẽ được ai phỏng vấn?” Nếu tìm hiểu trước, bạn sẽ không bị rơi vào tình huống bất ngờ, chẳng hạn như bạn dự kiến sẽ chỉ gặp một người phỏng vấn nhưng khi tới nơi mới biết là sẽ có hẳn một ban gồm 5 người cùng phỏng vấn bạn. Ngoài ra, khi biết trước, bạn có thể tìm hiểu thông tin về người phỏng vấn mình để hiểu một phần nào đó về họ, giúp bạn tự tin hơn và trả lời phù hợp hơn.

6. Đừng đến quá sớm

Hầu hết các nhà phỏng vấn đều cảm thấy bị làm phiền nếu các ứng viên tới sớm hơn 5-10 phút so với giờ phỏng vấn, vì họ có thể cảm thấy buộc phải bỏ dở công việc đang làm để ra đón tiếp bạn. Chắc chắn là bạn nên đến địa điểm phỏng vấn sớm đề phòng trường hợp xấu như xảy ra tắc đường, lạc đường… Tuy nhiên, đừng vào ngay công ty phỏng vấn bạn mà hãy đợi cho tới trước giờ hẹn 5 phút hãy vào.

7. Bỏ qua những lá thư giới thiệu

Bạn có thể nghĩ rằng, hồ sơ xin việc của mình sẽ hoàn thiện hơn nếu có những lá thư giới thiệu từ các sếp cũ. Tuy nhiên, việc xin thư giới thiệu sẽ chỉ gây mất thời gian của họ và của bạn. Trong trường hợp nhà tuyển dụng muốn tìm hiểu thông tin từ các công ty bạn từng làm việc qua, họ sẽ muốn nói chuyện trực tiếp với sếp cũ của bạn, có thể là qua điện thoại, để hỏi những câu hỏi của riêng họ và điều tra những thông tin mà có thể bạn muốn giấu.

Thêm vào đó, các nhà tuyển dụng thừa hiểu, không ai lại đưa ra những thông tin quan trọng trong các lá thư giới thiệu, nên họ xem những lá thư này không có giá trị gì. Bởi thế, hãy bỏ qua thư giới thiệu và chờ nhà tuyển dụng hỏi tới thông tin liên lạc với công ty cũ của bạn.

8. Sau cuộc phỏng vấn, hãy quên công việc mà bạn vừa phỏng vấn

Rất nhiều người tìm việc gần như “phát điên” sau các cuộc phỏng vấn. Họ tự hỏi cuộc phỏng vấn thế đã ổn chưa, lẽ ra mình phải trả lời thế kia chứ không phải như thế, và cố gắng phỏng đoán xem bao giờ thì nhà tuyển dụng gọi lại cho mình. Tuy nhiên, tốt hơn cả, bạn hãy gạt toàn bộ những gì đã diễn ra sang một bên để đầu óc được thoải mái.

Bạn có thể đánh dấu trên lịch để liên lạc với nhà tuyển dụng nếu bạn không nghe được thông tin gì từ họ sau 2 tuần kể từ khi được phỏng vấn. Nhưng cho thời điểm đó, đừng suy nghĩ thêm gì về công việc hay cuộc phỏng vấn đó nữa.

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

Con gái thật đáng yêu lắm nhé!!!

1. Con gái là chúa khóc nhè

Nói thì thế nhưng cũng không hẳn là con gái khóc nhiều quá đâu. Chỉ khóc đủ để con trai phải ở bên dỗ dành thôi, hihi. Nói thế chứ con gái phải có lý do chính đáng mới khóc mà, và khi con gái khóc, con gái chỉ muốn được ở bên người bạn thân thiết, im lặng, và khóc. Đây chính là lúc con trai có cơ hội tỏ rõ sự ga lăng, chu đáo của mình đấy. Một bờ vai, một cái nắm tay, vài cái kẹo mút để dỗ dành, chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến con trai đẹp hơn trong mắt con gái!

2. Con gái là quân sư quạt mo

Hãy thử tượng tượng nào, con trai thấy kết một cô bạn lớp bên mà không biết sẽ phải làm gì để thổ lộ với cô ý. Còn gì tốt hơn là quân sư quạt mo XX nhỉ. Nào là quen biết rộng, nào là nắm rõ tâm lí phe cùng giới, nào là chọn quà đẹp không còn gì để chê. Phải nói là khi có con gái hậu thuẫn đằng sau, con trai sẽ tự tin hơn nhiều để cưa đổ cô bạn kia đấy.
Con gái thật đáng yêu lắm nhé!!!
Con gái thật đáng yêu lắm nhé!!!
3. Con gái học văn cực siêu nhé

Đồng ý là con trai giỏi tự nhiên hơn con gái đi, nhưng mà con gái cũng có kém cạnh chút nào đâu, học văn cũng ok lắm đấy chứ. Này nhé, con trai giải toán vèo vèo nhưng gặp văn thì mặt méo xị. Nhờ con gái mà con trai học văn khá hẳn lên, con trai nhận ra rằng hóa ra văn cũng không ướt át đến thế. Đôi khi chỉ cần dành một chút thời gian ngắm nhìn cuộc sống, yêu thương bạn bè, người thân cũng đủ để trải lòng cùng trang viết rồi.

4. Con gái tâm lí cực kỳ

Bảo rằng con gái yếu đuối, con gái cần có người che chở nhưng ai bảo con trai thì không có lúc như thế? Những lúc như thế nhé, con gái chẳng bao giờ lắm lời đâu. Con gái hiểu rằng, con trai sẽ không thích bị hỏi dồn dập như thế, con gái muốn con trai tự kể với con gái cơ. Con gái cũng hiểu rằng, lúc này nên rủ con trai đi đâu đấy, ăn kem chẳng hạn, rất là vui. Không phải con gái vô tâm đâu nhé, đấy là cách con gái an ủi con trai đấy!

5. Con gái là cổ động viên bất đắc dĩ của con trai

Con gái thực sự rất lười thể thao nhớ, nhưng vì con trai cứ bắt làm cổ động viên bất đắc dĩ nên con gái cũng chăm chỉ hơn một chút rồi. Nhìn con trai chơi bóng rổ con gái cũng có chút ghen tỵ đấy nhé. Và con trai lúc ấy chẳng tự hào quá đi chứ, vì đã khiến một con sâu ngủ phải dậy sớm đi tập thể dục mà.

6. Con gái cực chăm chỉ nhé

Con trai mà, có những lúc lười ơi là lười, chẳng muốn làm bài gì cả. Nhưng nhờ có con gái đốc thúc mà con trai chăm chỉ hơn hẳn. Chăm chép bài và làm bài nữa, con trai tiến bộ lên một phần cũng nhờ con gái đấy.

7. Con gái khéo tay lắm

Con gái hay đọc báo này, con gái hay làm đồ handmade này, con gái cũng thích tập tành nấu ăn nữa. Và con trai, toàn được con gái làm cho mấy đồ yêu yêu mà chẳng phải mất chút công sức năn nỉ ỉ ôi nào cả. Thì nhé, từ móc chìa khóa đến tập kẹp giấy, rồi đến mùa đông thì có cả khăn ấm nữa chứ. Lợi quá còn gì!

8. Con gái có trí nhớ tuyệt vời

Nhiều khi con trai quên cả ngày sinh nhật của mình, tại con trai mải chơi mà, để ý làm gì cho mệt. Con gái làm con trai bất ngờ lắm nhé, sinh nhật của con trai, con gái làm bánh này, có nến này, đầy đủ luôn ấy. Nhờ có con gái mà con trai có sinh nhật 18 thật ý nghĩa và ngọt ngào.
(Sưu tầm)

Những cơn mưa bất chợt

Sài Gòn hai mùa mưa nắng, giản đơn và bình dị như một ly cocktail hai màu. Mưa Sài Gòn có khi báo trước qua những áng mây mù đen kịt hay bầu trời âm u với những cơn gió lốc, nhưng cũng có khi đột ngột ào xuống giữa bầu trời trong xanh chỉ gợn chút mây. Mưa Sài Gòn thất thường quá đỗi, đến con người nơi đây cũng không biết khi nào nắng khi nào mưa.
Những cơn mưa bất chợt
Những cơn mưa bất chợt
Những cơn mưa bất chợt nơi đây thường làm con người hỗn loạn với những xúc cảm đan xen chồng chéo, và đôi khi rơi xuống đúng lúc tâm trạng đang cay nồng, chua chát hay những buổi chia ly không hẹn ước ngày gặp lại. Đã bao lần đứng dưới mưa, những cơn mưa đột ngột thoắt đến thoắt đi, nhìn theo bóng người mà khóc thầm lặng lẽ, mà dấu đi những dọt lệ lăn dài, hòa vào mưa. Đã bao lần đứng nơi khung cửa sổ mà ngắm khung cảnh tươi đẹp trước mắt, bỗng mưa ào ào rơi xuống, xóa nhòa tất cả, chỉ còn lại một màu mưa trắng xóa nhuốm đầy tâm trạng. Khi ấy, ta chỉ cười, mưa đã mang đi thật nhiều thứ đáng ra thuộc về mình.

Mưa cũng mang đến cho ta nhiều thứ, cũng gột rửa cho ta những vết bụi trong lòng, những chiếc gai nhọn làm tim ta chảy máu. Đứng dưới mưa, ta có thể khóc, có thể mang đau đớn bày tỏ hết ra ngoài, vì đã có mưa là mặt nạ che giấu những cảm xúc của ta, giúp ta giấu đi sự yếu đuối của mình. Đi trong mưa, lắng nghe từng tiếng tí tách vỡ òa, cảm nhận hơi lạnh ẩm ướt thẩm thấu vào da thịt, dường như ta bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn, mưa đã đánh thức, đã kéo ta ra khỏi những mụ mị mà đôi khi ta vô tình bị kéo vào. Cái bất chợt của mưa làm ta thức tỉnh như một lần vấp ngã khiến ta biết mình là ai và cần gì. Mưa đột ngột rơi xuống trước mặt, ta có dịp nhìn lại đời mình, làm được gì và mất đi những gì. Mưa, những cơn mưa bất chợt, đã đem lại cho ta thật nhiều, giúp ta biết cảm nhận, biết tỉnh táo nhận thức những vấn đề trong cuộc sống.

Trong cuộc đời, cũng có lắm cơn mưa bất chợt ập xuống, trở thành một đám mây đen bao phủ cả vùng trời của con người. Có thể là một lần thi trượt, một lần bất ngờ bị người yêu thương nhất phản bội, một lần đột ngột mất đi một thứ vô cùng quý giá, tất cả đã đem đến cho con người sự tuyệt vọng, dường như dập tắt mọi hy vọng vươn lên của họ, lấy đi mọi thứ thuộc về họ. Nhưng đó cũng là một lần được trải nghiệm nỗi đau, một lần nếm vị đắng cay của thất bại, một lần biết được mình là ai và mình đang đứng ở đâu. “Sau cơn mưa trời lại sáng”, sau những cơn mưa bất chợt ấy sẽ là một bầu trời xanh trong sáng lòa với những hy vọng mới. Ta có thể mất đi rất nhiều, nhưng cái để lại chính là sự trưởng thành, tiến bộ, là nấc thang cho ta bước lên một tầm cao mới.

Sài Gòn mùa này chợt nắng, chợt mưa, con người ta cũng đang đi vào một giai đoạn mới, rực rỡ nhưng cũng hẳn cũng lắm chông gai, lắm sự đột ngột thất bại. Sài Gòn mưa rồi nắng, mưa để gột đi bụi bẩn đã vấy vào trong không khí, mưa để đột ngột đưa con người Sài Gòn vào trong thinh lặng, để họ nghĩ, họ hiểu hơn chính mình. Ta cũng vậy, đau, đau lắm, để rồi sau cơn đau đầy hụt hẫng đó, ta có khoảng lặng ngẫm nghĩ riêng mình, và chuẩn bị cho một hành trình mới, cho những yêu thương mới. Mưa Sài Gòn bất chợt, mưa đời người bất chợt mà đẹp đẽ biết bao.
(Sưu tầm)

Đêm mưa nằm nghe gió hát

Mưa! Cơn mưa bất chợt thật nhẹ nhàng và êm ái! Nó đến thật bất ngờ và ra đi cũng thật vội vã. Trời mưa luôn làm dấy lên trong lòng người bao xúc cảm lạ lùng trộn lẫn với những hoài niệm xa xôi ùa về nghe xót xa. Lặng yên để lắng nghe tiếng mưa buồn rơi, lắng nghe tiếng thở dài của đêm đang trôi và lắng nghe nỗi cô đơn của chính mình. Mưa khiến cho con người ta thả trôi về những kỷ niệm êm đềm của một thời rong rủi nhiều hơn là bi lụy đau thương khi bất chợt nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi rụng rồi nhẹ nhàng gom xác lá mà ngồi đếm niềm nhung nhớ trong khung trời tím ngắt. Gió đã từng cố gắng, từng hy vọng, từng ôm mãi cái giấc mơ, cái mong ước tưởng chừng như là mơ hồ để rồi thất vọng và khóc trong vỡ òa.
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Đêm mưa nằm nghe gió hát
Có đôi khi tự hỏi lòng mình có yêu mưa không? Nhưng rồi cái miệng lại đơ ra, cái cuống họng nó nghẹn uất lấp bấp không thành lời. Chỉ biết rằng có lúc gió cũng thích lang thang một mình dưới mưa lắm! Để được cảm nhận cái lạnh lẽo của mưa, cái rít xướt rất nhẹ khi mưa quật vào người khiến da thịt đau nhói và cũng có lúc gió lại thấy ghét mưa quá chừng vì mưa vô tình gợi lại cho gió cái cảm giác buồn rũ rượi của quá khứ! Mưa buồn! Ừ thì buồn thật đấy nhưng có ai biết chăng trong cơn mưa đôi khi cũng toát ra cái gì đó ấm áp khó tả bình lặng đến lạ thường!

Cơn mưa đêm nay nó dai dẳng và lì lộm thiệt! Nó kéo dài từ sáng sớm cho đến chập tối mà không chưa chịu tạnh. Mưa hoài mưa mãi Mưa riết đến nỗi gió rung lên khe khẽ những lời thì thầm nài nỉ tình tự “Đừng có mưa nữa! Gió lạnh lắm rồi!”. Vậy mà mưa có nghe đâu vẫn cứ rớt hạt đều đều bên ô cửa sổ như đan sâu vào tim gió những nỗi niềm thương nhớ say đắm thiết tha khi gió không còn mưa bên đời, khi cái tình yêu có hờn giận, có nhớ nhung có ray rức nó không còn ngự trị và khi gió nếm được cái mùi vị cay đắng của sự chia xa... Mưa rơi! Mưa rơi! Em nhớ đến một người, yêu nhau chưa lâu nay bỗng xa thật rồi!...

Thế rồi ngày mưa cũng qua đi nhưng có mấy ai trong cuộc đời mà đạt được niềm mơ ước của mình đâu? Và riêng với gió – con người thích đi trong mưa thì suốt cả cuộc đời có lẽ chỉ có những chuỗi ngày mưa trong lòng như một nỗi buồn tàn thu mà mùa thu của nó thì dường như bất tận vô bờ. Ngoài trời những giọt mưa vẫn còn rơi tí tách như đếm được nỗi nhớ mong và cả những lời thở than nỉ non trong ngõ hồn quay quắt nhớ nhung... Mưa ơi! Mưa ơi! Xin nhắn giúp vài lời đến phương trời xa ấy lời yêu dấu em gửi người nơi cuối chân mây... để cùng nhau chia sẻ những buồn vui trong đời, để sưởi ấm linh hồn cho nhau và để hòa chung nhịp thở trong cơn lạnh hoang phế đêm nay.

Sao không yêu em cho đến cuối cuộc đời!

Sao không cho em những dấu yêu tuyệt vời!

Yêu thương khi xưa ta đánh mất thật rồi!

Chắc ta vội vàng quá! Nào đâu biết yêu! Nào đâu biết sẽ xa nhau!

Cái buốt giá, cái lạnh lẽo và cái cô đơn trong lòng của mưa đã làm lòng gió ấm lại với những gì mà mưa đã cho đi mà không bao giờ đòi lại. Nó cũng giống như những hạt nước tròn trịa vẹn nguyên phải gánh chịu một nỗi đau vỡ toang thành trăm hạt nhỏ khi từ trên không rơi xuống đất. Xin cảm ơn đời! Cảm ơn mưa – Người mà trong sâu thẳm yêu thương đã cho trái tim gió một chổ dựa bình yên giữa những mảnh vỡ thủy tinh của cuộc đời đọa đày xa xăm. Kỷ niệm về mưa thoáng qua trong chốc lát làm trái tim gió không thôi thổn thức để rồi lại vỡ tan lãng quên vào một miền xa vắng!
(Sưu tầm)

Làm ơn đừng hờ hững

Ta với người cứ như thể chẳng có gì là quen biết, chẳng có gì là cái đã từng xảy ra tồn tại trong khoảng cách ngắn ngủi này. Ta ngang qua nhau, không nhìn nhau, không cười, như hai người xa lạ chẳng hề quen biết ?
Làm ơn đừng hờ hững
Làm ơn đừng hờ hững
Đời sao bấp bênh tới thế. Cuộc sống này của ta người không có quyền phán xét, bởi cái lẽ đơn giản rằng người đâu phải đang sống cuộc sống của ta. Cứ là người đi, đừng nếm xỉa tới ta, xa lạ mà, thì làm gì có cái quan hệ ràng buộc mà quan tâm nhau nữa. Ai cũng có những mảnh ghép riêng của đời mình, chỉ tiếc rằng ta và người chẳng phải là mảnh ghép giành cho nhau.

Ta sống khép mình với mọi người, nhưng không phải là ta giam giữ những yêu thương trong ta. Ta vẫn yêu thương, vẫn quan tâm mọi người, nhưng chỉ là không biết nó có được đón nhận hay không? Ta sống cho từng ngày, vì với ta cái định nghĩa về cuộc sống và yêu thương vẫn còn ngổn ngang lắm. Đôi khi ta vẫn luyên thuyên với chính mình trong đêm vắng, chắc có lẽ khi về đêm, ta mới được là ta thực sự. Cái sự giả tạo, lớp mặt nạ mà đời đeo cho ta thật mỏng manh, nó có thể bị rạch toạc bất cứ lúc nào, nhưng ta không muốn thế, vì khi mặt nạ được tháo bỏ, ta sợ ta chẳng khi nào biết tới niềm vui, ta sợ nụ cười sẽ không bao giờ xuất hiện. 

Cuộc sống luôn thay màu, lòng người khó đoán, tình yêu khó chung ?

Tại sao người với người lại cứ phải hờ hững với nhau ?

Ta với người không máu mủ ruột già, nhưng tình cảm thì chẳng thua kém gì cả, có thể còn là sâu nặng. Ấy vậy mà lại có sự hờ hững với nhau như xa lạ. Người à, có khi nào người lo lắng cho ta như ta lo lắng cho người. Hay đơn giản, có khi nào trong phút chốc thoáng qua, trong suy nghĩ của người có ta ?

Yêu thương chưa bao giờ là muộn. Cuộc đời cũng chẳng lấy không đi của ai thứ gì. Nhưng không hẳn cái gì của mình thì mãi sẽ là của mình, không hẳn cái gì thuộc về mình thì dù có đánh mất, có lạc mất thì mãi là của mình. Không hẳn mà, phải không ?

Hãy để ta được quan tâm người, còn người hãy cứ như thế đi, không quan tâm ta như những gì người muốn, cứ sống cho những đam mê mà người theo đuổi, mặc dù trong những đam mê đó không có ta. Nhưng làm ơn đừng hờ hững. Đừng hờ hững với những yêu thương quanh người.

Làm ơn, người nhé !
(Sưu tầm)

Độc thân không phải là ế

Khi một người hỏi tôi đã có người yêu chưa, tôi cười bảo chưa có, thì họ lại ngán ngẩm lắc đầu: “Vẫn ế à?”. Tôi trả lời: Không, là độc thân chứ không phải ế!
Độc thân không phải là ế
Độc thân không phải là ế
Tôi thấy bây giờ nhiều bạn trẻ lạm dụng từ “ế” nhiều quá, chưa có người yêu tức là gắn với điều này. Chúng ta còn trẻ, mới 18, 20, 25,… thì sao lại gọi là ế được. Chúng ta không ế, chỉ là chúng ta đang tạm chấp nhận chọn sự cô đơn cho mình. Độc thân không phải là xấu, độc thân là bởi ta chưa tìm được vòng ôm đủ tin tưởng cho ta vượt qua những ngày giông bão hay nụ hôn để ta quên hết cả mọi buồn phiền cuộc sống.
Tôi độc thân. Nhưng tôi chẳng cảm thấy buồn hay xấu hổ với điều đó. Chưa có người yêu tức là tôi tạm chấp nhận đi trên một con đường xa hơn người khác, tôi dành quỹ thời gian một ngày của mình cho những người thân yêu, cho những công việc nên làm khi còn trẻ, cho những sở thích vẩn vơ của một cô gái 22 tuổi.
Nếu như một sáng sau 10 năm nữa khi ngủ dậy, tôi nhìn điện thoại nhưng không có nổi một tin nhắn yêu thương, một ngày lầm lũi đi từ sáng đến tôi mà không được chàng trai nào hỏi thăm, hay như đau ốm mà vẫn một mình chống chọi thì tôi mới nghĩ đến việc ế, đến việc bản thân mình bị bỏ rơi giữa thành phố đông đúc này.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, chúng ta còn rất nhiều việc để làm hơn là chuyện yêu đương. Tôi ghét những người suốt ngày chỉ than thở, ỉ ôi, viết những dòng status tâm trạng lên Facebook, than vãn sao mình khổ thế này, mình khổ thế kia khi không có người yêu. Liệu cứ kêu gào như vậy thì anh ta, hay cô ta sẽ xuất hiện để cho bạn yêu ư?
Tuổi trẻ còn có đam mê, có những người bạn, có những cuộc gặp gỡ tình cờ, có những mộng mơ. Tuổi trẻ còn cần một mình để sau này biết quý trọng những giây phút được ở bên người yêu, bên người vợ, bên người chồng của mình. Tuổi trẻ đừng nên yêu bừa bãi, đừng nên yêu cho có, đừng nên yêu cho bằng bạn bằng bè.
Độc thân với tôi là một điều đáng để vui mừng. Khi ta còn có một khoảng thời gian để tìm hiểu chính bản thân mình nhiều nhất, trải nghiệm với những thử thách phía trước, xem mình bước được bao xa, trước khi bước cùng một người…
Đừng tự gắn cho mình với từ “ế” xấu xí, hãy mỉm cười và nói rằng “Tôi độc thân” khi ai đó lỡ hỏi về chuyện tình duyên. Và hãy sống vui vẻ với sự độc thân đó, bởi chẳng ai cô đơn cả đời đâu mà…
(Sưu tầm)

Em ở đâu, anh muốn biết

Em ở đâu, anh muốn biết
Em ở đâu, anh muốn biết
Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt
Giấu nỗi đau nơi sâu nhất trong tim,
Nói với anh em muốn đuợc bình yên
Quên em đi, đừng kiếm tìm em nữa.

Không cần nụ cuời, em ném vào trong lửa,
Không cần anh, em khóa cửa trái tim,
Không cần đời, em cất buớc lặng thinh
Bỏ lại sau hạnh phúc mình rạn nứt...
... 
Anh biết em buồn nhìn qua đôi mắt
Biết em đau, vết thương sắc trong tim,
Nhưng em, sao em chẳng đoái nhìn
Anh cũng vậy, đau buồn anh cũng có.

Nói cho anh đi, để anh biết rõ
Em thế nào rồi, nơi đó ở đâu,
Nói cho anh nghe, dù chỉ một câu
Em sao rồi, em ở đâu, anh muốn biết!
Nguồn: truyennganhay

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Tớ mong cậu hạnh phúc

Cậu gọi cho tớ khi giọng tớ đang đứt quãng không thành tiếng, giọt nước mắt khẽ lặng lẽ rơi ướt đầy cả hàng mi. Tớ biết cậu cũng đang có những chuyện nặng lòng của riêng mình, mà nếu không có điều đó thì tớ cũng không bao giờ muốn nỗi đau nơi tớ phải đè nặng thêm trên đôi vai của cậu. Cậu sắp bước lên xe hoa để về làm vợ cho một người đàn ông mà cậu yêu nhiều hơn tất cả mọi thứ trên đời này. Vậy mà người đàn ông ấy cứ làm nỗi buồn bám víu trên đôi mắt cậu. Tớ ghét và bắt đầu mất dần sự tôn trọng dành cho người mà cậu một lòng yêu thương rồi đấy cậu à.
Cậu gọi cho tớ khi giọng tớ đang đứt quãng không thành tiếng, giọt nước mắt khẽ lặng lẽ rơi ướt đầy cả hàng mi
Cậu gọi cho tớ khi giọng tớ đang đứt quãng không thành tiếng, giọt nước mắt khẽ lặng lẽ rơi ướt đầy cả hàng mi
Cậu hỏi vì sao tớ khóc ư? Cũng chẳng biết nữa cậu à. Tớ có quá nhiều nỗi đau mà lắm lúc khi khóc tớ cũng chẳng biết mình đang khóc vì nỗi đau nào nữa, chỉ đơn giản là giọt nước mắt chực trào rồi rớt khỏi bờ mi thế thôi.

Cậu bảo tớ đừng khóc, vì lòng cậu bây giờ rối bời không thể an ủi hay sẻ chia gì với tớ. Cậu biết không, nếu tớ muốn cậu xoa dịu nỗi đau cho mình thì tớ đã gọi cho cậu, để khóc lóc, than thân trách phận đã đời rồi chứ không phải một mình lặng lẽ như thế đâu.

Cậu hiểu tớ mà, tớ là người luôn đặt niềm vui bên ngoài và nỗi buồn thì giấu tận sâu bên trong. Tớ không muốn cậu hay bạn bè của tớ phải suy nghĩ nhiều về mình. Vì tớ biết cuộc sống của các cậu cũng đa mạng bao nỗi niềm bất hạnh, tớ không được phép gây thêm cho các câu gánh nặng nữa. Tớ ổn mà vì tớ còn có sức chịu đựng, còn có thể gánh gòng bao nỗi đau đang đè nặng trên vai một mình.
Còn tớ cứ để tớ tự an ủi lấy những phiền muộn của chính mình, đừng lo cho tớ vì cậu biết tớ mạnh mẽ như thế nào mà phải không?
Còn tớ cứ để tớ tự an ủi lấy những phiền muộn của chính mình, đừng lo cho tớ vì cậu biết tớ mạnh mẽ như thế nào mà phải không?
Cậu hãy sống thật ấm êm nhé, vì chỉ khi nào cậu đủ đầy hạnh phúc thì tớ mới thấy yên lòng được. Với tớ cậu như một đứa em gái mà tớ hết lòng yêu thương, mỗi bước đi của cậu, mỗi lần cậu vấp ngã tớ đều dõi theo, nhưng tớ lại chẳng thể làm gì cho cậu. Thế nên điều duy nhất tớ mong bây giờ là cuộc sống của cậu sau này sẽ được trọn vẹn bên người cậu yêu. Còn tớ cứ để tớ tự an ủi lấy những phiền muộn của chính mình, đừng lo cho tớ vì cậu biết tớ mạnh mẽ như thế nào mà phải không?
Nguồn: yume

Thời gian mãi là chiếc vé một chiều...

Hôm nay về lại quán như về lại chốn ngày xưa. Cô không quên mà cô sợ đối diện với kỉ niệm, chẳng phải kỉ niệm thứ đáng sợ nhất trong hạnh phúc hay sao. Không gian vẫn trầm mặc trong ánh nến mờ ảo lấp lánh hòa lẫn tiếng nhạc du dương. Cô bềnh bồng trôi tới những miền xa có mùi vị nhớ thương, những vòng tay nhè nhẹ hương Thu, những cái náo nức bồi hồi của môi hôn ngọt lành hương nắng. Hình như ai cũng có một người đang đứng đợi, chỉ riêng cô vẫn một mình trầm cảm mùi kí ức, phút chông chênh với dòng suy nghĩ như tự thoại về cuộc đời mình.

Cô quay về để xác định lại tình yêu và bản thân mình. Cô muốn một lần được chạm vào kí ức tuyệt vời đó. Nhưng cô luôn yếu đuối với những kỉ niệm của ngày hôm qua. Tình yêu ngày hôm qua tuy đẹp nhưng sao rất mong manh. Tình yêu ấy luôn ẩn vào quá khứ như bức màn đêm lung linh huyền ảo, dù cô muốn cũng không thể chạm được vào. Rồi cô sợ tan vỡ khi phải nhìn vào mắt nhau, sợ phải nghe giọng nói đã một thời nói lời yêu thương lẫn điều thương tổn. Có lẽ khi đã buông tay thì cũng đừng day dứt mãi với những gì đã qua. Có lẽ tại cô quá yêu nên chẳng thể nào ghét được, nên cô cứ loay hoay xét nét bước chân mình...
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Chớm nắng hanh hao vỡ vụn bên thềm cửa. Cô nghe lòng trỗi dậy nhớ thương, cơn gió rì rào, khe khẽ những âm thanh như muốn lấp vào những khoảng trống của cô. Hạnh phúc đã đi xa và cô không kéo lại được. Tim cô cũng vỡ tan rồi ai hàn gắn lại đây. Chấp chới mảnh tình trong veo rơi vào khoảng không như giọt sương rơi trên lá. Thôi mơ hồ về một bến đỗ. Thôi không mù lòa yêu thương chân thành như thế. Tất cả chỉ là hoài niệm của buổi đầu biết nói lời yêu.

Cô đứng thật lâu ở chốn xưa, đưa mắt nhìn vào khoảng không nơi cuộc tình đã rơi vào đó. Cuộc tình đến và đi trong vội vã, như cơn gió đưa nắng thu đi ngang qua cửa. Hình bóng cứ quẩn quanh, kỉ niệm cứ ùa về theo từng cơn gió, từng hạt mưa… Có khi cô muốn ngược dòng thời gian để trả hình bóng anh về với quá khứ, với những ngày chưa từng quen biết yêu thương. Rồi tất cả chỉ là một giấc mơ. Những cuộc hẹn không còn là nỗi chờ mong, những tin nhắn cũng ít khi được phản hồi. Cô biết tình cảm đó không còn như xưa, cô đã chọn cách bước ra cuộc đời anh một cách lặng thầm, tiếp tục đứng đợi một người thuộc về mình. Cô chờ hạnh phúc...

Hạnh phúc mỗi người cơ bản đều giống nhau. Hạnh phúc sẽ đến với ai tìm kiếm nó. Ta phải biết đón nhận những thời điểm hạnh phúc dường như không thể tìm thấy. Đừng để ngập ngừng lời nói, lòng bỗng mênh mang thì yêu thương sẽ chợt lặng. Thời gian đã quá dài cho một sự chia cách. Nên ánh mắt không có hình bóng nhau. Có lẽ nên chấp nhận những điều tan vỡ một cách dịu dàng hơn. Yêu chỉ là yêu, chỉ là một cung bậc thăng hoa của cảm xúc.
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Thời gian mãi là chiếc vé một chiều..
Ánh nắng nơi cửa sổ máy bay chiếu thẳng vào mắt và khiến cô choàng tỉnh giấc. Nước mắt lăn khẽ cùng những hối tiếc một giấc mơ. Giờ đây cô đã ngộ ra, đâu phải muốn lặng lẽ đi bên đời nhau là dễ. Vẫn biết cuộc đời có gặp gỡ rồi chia xa, sao cô vẫn nhớ, nhớ đến đau lòng. Bao nhiêu năm nay, cô chỉ biết lầm lũi nhặt lại cho mình những kỉ niệm ngọt ngào lẫn những hạnh phúc giản đơn...

Thu trở mình mang những cơn gió lành lạnh, cô lặng lẽ rời xa quê nhà. Mọi thứ đã là quá khứ, cô không thể tự làm đau mình cũng không cố chấp với chính mình nữa. Cô đến với anh bằng tình yêu nhẹ nhàng giản dị. Một thứ tình cảm không nhiều xáo trộn, sao chua xót cứ lặng lẽ chảy trôi từng ngày nơi hai con tim. Với anh thì quá nhàn nhạt, với cô thì đủ cả đời cho cô nhiều mơ mộng. Tiếng nhạc nơi quán nhỏ dần rồi im lặng như nhắn nhủ cô - đến lúc phải đi một mình rồi. Có câu nói, thời gian mãi là chiếc vé một chiều, là chiếc bánh xe không bao giờ dừng lại...

-- Này cô, kí ức có mùi gì. Sao cứ ngớ ngẩn đi vào đó, cô quên tôi đang hiện diện kế bên à.

Lại thêm một lời tán tỉnh mới toanh, cô mỉm cười đáp lại. Thầm cám ơn câu nói của anh bạn đồng hành trên chuyến bay đã đưa cô thoát vùng kí ức. Máy bay sắp hạ cánh rồi, cô trở lại nơi cách xa quê nhà nửa vòng trái đất. Bỏ lại sau lưng một khoảng trời nặng nợ nhớ thương. Nơi đây, chỉ có nỗi nhớ gởi vội bằng vài dòng email, nhưng giờ cô không biết phải gởi email cho ai, khi nỗi nhớ về anh như một hồi ức, như một đoạn đường có lá có mây lặng lẽ trôi qua bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông... Tình yêu đôi khi thật khó hiểu, nhưng nó lại là nguồn sống cho cô, cho những ai có trái tim dang dở vẫn khát khao yêu và được yêu.
Nguồn; yume

Lời hứa nhạt nhòa!

Đã quá lâu để em vụng về với yêu thương giờ chỉ còn tồn tại trong dĩ vãng, trong niềm nhớ!
Lời hứa nhạt nhòa!
Lời hứa nhạt nhòa!
Có lẽ là do em còn lưu giữ nó lâu quá phải không anh? Anh và chị ấy giờ chắc đang vui vẻ, tại sao em nơi đây lại ích kỉ nửa ghen tị buồn sầu, nửa mừng vui cho anh? Em dặn lòng mình không biết bao nhiêu lần tự gắng gượng chừng ấy thời gian để rồi giờ em nhận ra em chưa thực sự quên anh. Em biết, em không còn thấy vui nhiều khi thấy anh cũng như tình yêu mà em đã từng gọi là “mãi mãi“ ấy nhạt phai dần rồi. Nhưng em thấy thắc mắc nhiều lắm những lúc em tò mò trang cá nhân FB của anh và của…chị ấy. Lúc cả hai tường nhà đều là những ngọt ngào, nhung nhớ, nơi trái tim em lại có chút gì đó quặn thắt và nhói lòng. Em buồn vì anh chưa từng dành những điều đó một cách chân thành cho em - người con gái mà anh đã từng nói “thật lòng thương nhớ”. Em buồn vì người con gái đang sánh bước cùng anh không phải em. Em buồn vì khi anh có người yêu rồi mà còn trêu đùa tình cảm của em.

Cho đến giờ phút này, em vẫn không thôi ngừng tự hỏi bản thân mình, tự hỏi trái tim mình và ngay cả lí trí của chính em nữa, rằng không biết có khi nào anh thực tâm thật lòng với em? Cái thứ mà em gọi là ”hạnh phúc” với em sao nó mỏng manh quá, vội đến rồi vội đi. Chắc có lẽ em cũng không tốt, em không thể trách anh được, chỉ là em thấy nỗi buồn ngự trị trong em sao lâu quá. Dường như nỗi buồn ấy cứ đeo bám em, hai người giận nhau, em cũng thấy buồn. Một người là người con trai em hết mựctin tưởng trêu đùa tình cảm của em, một người là người con gái đáng lẽ ra em nên có thành kiến mới phải. Vậy mà cảm xúc của em lại trái ngược hoàn toàn.
Ở nơi phương xa, có một người con gái luôn cầu chúc anh an lành, hạnh phúc
Ở nơi phương xa, có một người con gái luôn cầu chúc anh an lành, hạnh phúc
Giờ em đã ổn hơn rất nhiều rồi, cũng khá lâu rồi mà anh. Em giờ không còn ngày ngày online FB chỉ để vào tường nhà anh, em không còn mỗi sáng thức dậy là chỉ nghĩ về anh, em cũng không còn dư yêu thương quá nhiều để gửi gắm nơi anh nữa. Chỉ là niềm nhớ thôi, niềm nhớ dành cho giọng nói ấm áp ấy. Giờ đây cuộc sống anh thế nào? Anh có khỏe không? Nhiều khi em thấy khó hiểu chính bản thân mình, em biết rằng em không còn yêu anh như ban đầu nhưng sao em vẫn chưa thể hết quan tâm anh? Có những khúc mắc mà đã từ rất lâu em chưa thể trả lời và giải thích cho lý trí, cho con tim em. Sẽ rất nhanh thôi phải không anh, để em thực sự chỉ nhớ về anh không kèm theo những kỉ niệm “riêng mình em giữ”. Biết bao lần, em thầm chúc anh hạnh phúc, nhưng em lại cảm nhận được chút thoáng buồn phía sau lời cầu chúc ấy. Em thật ích kỉ, trẻ con quá.

Người ta nói “chỉ có tình bạn lớn lên thành tình yêu, chứ tình yêu bé nhỏ lại thành tình bạn là điều không thể”. Đã có đôi lúc em mặc định cho miền kí ức của em điều đó nhưng dường như tất cả lại đẹp hơn thế anh ạ. Mỗi người đều có cách định nghĩa riêng cho một tình ban, em cũng vậy. Có lẽ là để là bạn thân như ngày đầu thì chắc em không làm được nhưng để là bạn mà những lúc thực sự cần để dành cho nhau sự quan tâm “thầm lặng” thì với em, điều này là chắc chắn. Cuộc đời dài và Trái Đất tròn, em và anh sẽ có ngày gặp lại. Em hi vọng rằng đến lúc đó, cả anh và em sẽ trao gửi cho nhau một nụ cười, người lạ từng yêu ạ.

Anh hạnh phúc nhé, em cũng sẽ tìm hạnh phúc cho em mà không phải anh. Sắp đến sinh nhật anh rồi. Dù chuyện là thế nhưng chưa khi nào em quên ngày sinh nhật của anh, điều này ngược lại ở nơi anh, anh nhỉ? Năm nào, em cũng giấu cảm xúc của mình mà gửi lời chúc tới anh. Nhưng có lẽ, vắng lời chúc đó của em, cuộc vui của anh vẫn trọn vẹn. Vì thế, từ giờ em sẽ thôi như thế. Anh chỉ cần nhớ rằng, ở nơi phương xa, có một người con gái luôn cầu chúc anh an lành, hạnh phúc, anh nhé!
Nguồn: 24h

Anh yêu em đơn phương

Anh tin rằng con mắt mình không sai, rằng em luôn là một người con gái tuyệt vời.
Anh yêu em đơn phương
Anh yêu em đơn phương
Em à! Thời gian anh không gặp em đã bao lâu rồi nhỉ? Anh không nhớ nữa, những tưởng đã quên em nhưng điều đó vẫn là không thể với anh lúc này em ạ, và cũng chẳng biết đến bao giờ nữa. Mình quen nhau không lâu nhưng cũng đủ để nuôi dưỡng một kí ức sâu lặng, hình ảnh về một người con gái mà anh chưa từng một lần được cầm tay, được yêu thương sẽ mãi là một kỉ niệm đẹp trong anh.

Có thể đó chỉ là tình cảm nhất thời, có thể vì anh vội vàng, nông nổi để rồi giờ đây phải mang nhiều nuối tiếc. Có thể với em thì anh không hơn một gã đàn ông lăng nhăng, dễ buông lời tán tỉnh với bất kì người con gái nào, có thể em nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em, không tin những lời nói của anh, cả con người anh nữa, nhưng em phải tin là tình yêu của anh dành cho em là có thật. Dù chỉ là tình cảm đơn phương nhưng hoàn toàn nghiêm túc. Anh không trách em điều gì, cả việc em không cho anh một cơ hội để chứng minh tình cảm của mình nữa, vì đứng trên phương diện của em thì em cư xử như vậy là hoàn toàn đúng, có trách chỉ trách anh hay đúng hơn là trách con tim anh đã loạn nhịp để rồi trao không đúng nơi mà nó muốn cùng chung nhịp đập. Bởi có lẽ trái tim em sinh ra có lẽ không phải dành cho anh.
Anh mong em hãy nhớ ở đời này vẫn có một người thầm yêu và ngưỡng mộ em thật nhiều!
Anh mong em hãy nhớ ở đời này vẫn có một người thầm yêu và ngưỡng mộ em thật nhiều!
Mặc dù mình chưa có đủ thời gian để hiểu nhau, mặc cho người đời đã nói về anh ra sao cho em nghe. Anh không bận tâm về điều đó, con người anh là thế, anh nghĩ sao sẽ nói vậy không giấu giếm, cũng như việc anh thích em thì tất nhiên anh sẽ bày tỏ, và cũng có thể vì thế mà người ta nghĩ rằng anh là một kẻ không đáng tin trong tình yêu. Sống thật với lòng mình là phương trâm sống của anh, như vậy sẽ luôn được thanh thản và không phải hối tiếc. Anh tin rằng con mắt mình không sai, rằng em luôn là một người con gái tuyệt vời. Nếu được quay trở lại thì anh vẫn sẽ nói: anh yêu em, vẫn sẽ để cho em phải bối rối, khó xử.

Anh không biết tại sao lại thích em, thích em vì những gì...nhưng khi được ở bên em anh thấy mình sẽ được cười, được vui nhiều khi ở bên em. Nghĩ đến đây mà lại nao lòng, bởi điều đó có lẽ mãi chỉ là trong giấc mơ không có thật, và anh cũng thầm ghen với người đàn ông được em yêu thương.

Lời cuối cùng muốn gởi tới em rằng anh sẽ mãi cầu chúc cho em được bình yên, hạnh phúc trên con đường em đã chọn. Nhất là khi giờ đây khoảng cách giữa anh và em như hai thế giới, nhưng anh vẫn luôn hi vọng một ngày nào đó anh và em cùng đi chung trên một con đường mà con đường đó chỉ có anh và em. Dù cho em chẳng một phút giây nào nhớ tới anh thì mong em hãy nhớ ở đời này vẫn có một người thầm yêu và ngưỡng mộ em thật nhiều!

"Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen.
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em"...
Nguồn: 24h

Mãi thuộc về nhau

Cho dù có điều gì xảy điều gì thì những người yêu thương nhau sẽ quay về với nhau.
Mãi thuộc về nhau
Mãi thuộc về nhau 
Khi yêu nhau, ai mà mà không nghĩ đến, ai mà không ước ao, mong muốn rằng mình sẽ hạnh phúc mãi mãi bên người mình yêu đến trọn đời. Nhưng hành trình đi đến hạnh phúc lúc nào chẳng có chông gai, chẳng có thử thách và đôi khi là những ván cược do chính những người trong cuộc tự đặt ra. Cho dù có điều gì xảy ra trong suốt hành trình ấy thì những người yêu thương nhau sẽ quay về với nhau.

Nhỏ vẫn ngồi đó, nơi góc quán ấy, nhỏ đã đánh cược và nhỏ đang khóc. Chỉ vài phút nữa, quán sẽ đóng cửa, nhỏ đã thua…

Nhỏ là sinh viên trường sư phạm, nhỏ ra trường với tấm bằng loại ưu, nhỏ sắp được đứng trên bục giảng với vai trò là một cô giáo thật sự chứ không phải là cô sinh viên thực tập năm nào nữa, nhỏ thấy vui vui. Thời gian rảnh rỗi ở nhà, nhỏ phụ giúp ba má và làm admin cho một trang về công an, bởi nhỏ thích màu áo xanh, nhỏ yêu công việc của các chiến sĩ nhưng có lẽ, nhỏ không có duyên với ngành này. Nói như thế không có nghĩa là nhỏ vào sư phạm là một sự gượng ép, sư phạm cũng là một ước mơ cháy bỏng trong người nhỏ. Quay trở lại với công việc admin của nhỏ, nhỏ vui với công việc, nhỏ được chia sẻ với các bạn về tình yêu của công an, về những sự vất vả trong công việc của chiến sĩ Việt Nam. Và nhỏ quen anh.

Anh là công an của vùng sông nước miền tây. Anh chấp nhận lời kết bạn của nhỏ như những người từ vùng đất mới mà anh chưa một lần ghé thăm. Một sự hiểu lầm: anh sao chép bài thơ của nhỏ từ một trang công an khác nhưng lại không ghi tên tác giả là nhỏ, làm nhỏ khó chịu, nó đòi bản quyền:

- Bạn ơi, tác phẩm này là của mình.

- Oh! Vậy hả? Mình không biết, mình sao chép từ một trang công an.

- Um, giờ bạn biết rồi đó!

- Hihi

Vậy đó, vậy là nhỏ và anh biết nhau, nói chuyện với nhau nhiều hơn qua facebook. Sau đó, nhỏ nhận được lời mời làm admin của một trang công an. Rồi từ những bài thơ, những câu chuyện của nhỏ được anh quan tâm nhiều hơn. Có lần, cách nói đùa của anh làm nhỏ không thích, nhỏ giận, nhỏ tự hứa với mình sẽ phá rối anh, cho anh biết tay, cái tội dám làm nhỏ giận. Nhỏ lấy số điện thoại của anh, cứ 21h hàng ngày, nhỏ nhá máy anh. Anh dùng sim trả sau nên gọi lại cho nhỏ, nhỏ không nghe máy, anh nhắn tin hỏi ai vậy, nhỏ không trả lời. Kế hoạch của nhỏ dự định sẽ diễn ra trong một tuần, nếu không cảm thấy thoải mái, kế hoạch ấy sẽ kéo dài trong một tháng và có thể là lâu hơn nữa…

Nhưng mới được hai đêm, nhỏ thấy anh cứ gọi rồi nhắn tin, nhỏ bị cảm động, anh nói chuyện với nhỏ trên facebook chân thật thế mà nhỏ lại làm như thế này với anh thì không được, nhỏ hủy bỏ kế hoạch sớm hơn dự định rất nhiều. Đêm thứ hai, nhỏ thú nhận:

- Hey, không chơi trốn tìm với người kì lạ nữa đâu! hihi

- Eo, công chúa nhỏ! Hay quá ha!

Thêm một bước tiến mới trong hành trình, nhỏ và anh nhắn tin cho nhau qua điện thoại. Anh ở miền tây còn nhỏ ở miền đông, một khoảng cách khá xa nên có lần, nhỏ rủ anh chơi trò chơi: dạo phố bằng phương tiện là chiếc điện thoại.

- Anh vừa đi tuần về hả? Em đợi anh ở trước công an thị trấn từ nảy giờ.

- Ủa vậy hả? Anh đang đứng ở trước cổng đây nhưng không thấy em, không thấy cô gái nào mặc váy xanh hết.

- Không thấy thật hả? Vậy em đi về!

- Khoan đã, em đừng về, anh thấy em rồi. Bây giờ mình đi ăn mì gỏ ở gần đây nha, anh đói bụng quá!

- Um, anh nói chủ quán để cho em nhiều bò viên nha.

- Rồi, nhường hết phần của anh cho công chúa nhỏ luôn...

Chỉ thế thôi, anh và nhỏ với những hành động, những lời nói chân thật, những sự quan tâm ân cần, nhắc nhở nhẹ nhàng từ nhỏ khi anh say mềm trong những lần đi nhậu cùng đồng đội. Và từ anh, khi nhỏ bị sốt mấy ngày liền, nhỏ bị té xe, phải khâu mấy mũi ở cằm, mấy ngày liền, nhỏ không cười được nhưng mỗi lần nói chuyện với anh là:

- Anh làm em cười hoài! Ui da… đau quá à!

- Hihi, anh xin lỗi, thôi em đừng cười nữa, em đi ngủ sớm đi…

Nhỏ từ chối cơ hội làm việc tại thành phố để về với đồng bằng sông Cửu Long, là quê ngoại của nhỏ, là quê hương của anh. Nhỏ nói tin vui cho anh biết rằng năm học sau, nhỏ sẽ về đó dạy học nhưng nhỏ bị hụt hẫng với câu nói của anh:

- Chào mừng bạn đến với miền tây.

- Bạn… Em với anh chỉ là bạn thôi sao?

- Um, mãi mãi là bạn tốt!

- Nếu anh nghĩ vậy thì em cũng không biết nói gì.

Điều đó không thay đổi quyết định của nhỏ, nhỏ vẫn sẽ về với quê hương thanh bình mà kì nghỉ hè nào, nhỏ đều cùng gia đình trở về đây.

Chính lúc này, linh cảm của người con gái cho nhỏ biết là có điều gì đang xảy ra với anh. Nhỏ phát hiện: đã không còn những cái “like yêu thương” từ anh dành cho những bài viết của nhỏ nữa, nhỏ buồn, nhỏ muốn hỏi anh nhưng không cần hỏi nữa vì nhỏ thấy cuộc trò chuyện của anh và chị ấy – mối tình đầu của anh. Chị ấy đã xuất hiện trở lại, anh lạnh nhạt với nhỏ, hay nổi nóng với nhỏ và uống nhiều rượu hơn, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn dần mất hẳn. Anh nói: “dạo này, anh cần sự yên lặng, anh không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ”. Câu nói ấy của anh như con dao sắt đâm vào tim nhỏ, nhỏ khóc nhưng nhỏ không muốn cho anh biết. Anh nói anh cần thời gian và nhỏ cũng cần thời gian, nhỏ ra đi trong sự im lặng, nhỏ hủy kết bạn với anh. Nhỏ lặng lẽ đi dạy rồi về nhà.

Thời gian lướt qua, công việc ổn định, một lần nữa, nhỏ suy nghĩ thật nhiều, thật lâu, sau mỗi trang giáo án hàng đêm, nhỏ lại nghĩ về anh rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào mà nhỏ cũng không hay. Đến sáng, chuông báo thức từ điện thoại và hình ảnh anh được bật sáng trên màn hình.

Trước sinh nhật của anh một tuần, nhỏ nhắn tin cho anh, không thấy hồi âm, nhỏ gọi cho anh, đến cuộc gọi thứ năm, anh tắt máy và gọi lại cho nhỏ, cuộc nói chuyện trôi qua rất nhanh nhưng đọng lại ở nhỏ chỉ một câu: “Nút thắt của sợi dây đã tháo ra rồi thì không có ai nhặt, không ai buộc lại đâu. Với lại anh quen một người khác rồi và anh chỉ muốn quan tâm đến người đó thôi”. Nhỏ đau, lẽ nào nhỏ đã đánh mất anh, giờ thì nhỏ xác nhận tình yêu mà nhỏ dành cho anh, và xác nhận luôn cả tình cảm anh dành cho nhỏ không phải là tình bạn. Nhỏ quyết định đánh cược, nhỏ hẹn anh ở quán kem, nơi đây, anh và nhỏ đã hẹn nhau trên điện thoại. Nhỏ đến sớm, nhỏ chọn góc quán, ít người để ý, vì nếu nhỏ thua, nhỏ sẽ khóc, sẽ không ai thấy nhỏ mít ướt.

Từ phía xa, nhỏ thấy anh, anh tiến về phía nhỏ.

- May quá, anh đến rồi, em cứ nghĩ là anh không đến.
Nhỏ và anh sẽ mãi thuộc về nhau, cuộc tình đơm hoa kết trái trăm năm
Nhỏ và anh sẽ mãi thuộc về nhau, cuộc tình đơm hoa kết trái trăm năm
- Có gì thì em nói nhanh đi, anh mệt, anh phải về sớm, phải ngủ sớm, sáng mai, anh phải đi tuần sớm.

- Anh bận lắm hả? Vậy anh về đi, em không phiền anh nữa. – Mắt nhỏ cay cay.

- Sao em lúc nào cũng thế hả? Lúc nào em cũng phải làm người khác phải lo lắng, không chịu ăn cơm, chỉ toàn ăn vặt, không chịu ngủ sớm, thức đêm đọc truyện làm chi để bây giờ người ốm yếu, xanh xao thế này.

Nhỏ nhoẻn miệng cười, nhỏ vui, anh vẫn còn nhớ thói quen của nhỏ, nhưng còn anh thì có hơn gì nó đâu chứ.

- Anh xem anh đi, em đã bảo anh phải ăn nhiều, uống ít rượu bia thôi, người anh bây giờ có hơn gì em đâu, sao em phải nghe anh chứ?

- Em quan tâm anh làm gì? Quan tâm anh mà ngày đó lại bỏ anh ra đi, xóa bạn với anh…

- Ngày đó, em biết anh cần thời gian để xếp những kỉ niệm của anh và chị ấy vào quá khứ và em cũng cần thời gian để xem lại tình cảm của em dành cho anh. Nhưng sao anh cũng không gọi cho em, em chỉ xóa bạn với anh chứ đâu có đổi số điện thoại, anh cũng muốn thế mà đúng không? Anh đã đổi tên facebook lại còn đổi ảnh đại diện, em nghĩ là anh trốn em nên em giúp anh, đúng ý anh rồi còn gì? Ngày đó, anh nói chúng ta là bạn bè, em không tin. Bây giờ, em đang chứng minh là anh nói dối, nếu anh và em là bạn thì tại sao anh lại giận em, lại nổi nóng với em thế này…

Nhỏ nói, anh nghe, anh không phản ứng bởi điều nó nói là đúng, anh đứng dậy, anh chào nhỏ rồi ra về. Anh đi đến cửa, anh thấy người phụ nữ trên đường đang hô cướp và đuổi theo chúng, anh vội lấy xe, anh chạy theo chúng, anh đánh nhau với chúng, rồi anh giao hai tên ấy cho cơ quan chức năng vừa đến. Áo anh dính máu, máu từ cánh tay của anh chà xát trên mặt đường nhưng không làm anh đau, bởi trái tim anh đang lên tiếng, anh vừa chạy xe, vừa đặt cược, nếu anh quay lại quán, nhỏ vẫn ngồi đó, anh sẽ không bao giờ rời xa nhỏ nữa còn nếu nhỏ đã đi thì xem như duyên của anh và nhỏ chỉ đến đây thôi.

Nhỏ vẫn ngồi đó, nơi góc quán ấy, nhỏ đã đánh cược và nhỏ đang khóc. Chỉ vài phút nữa, quán sẽ đóng cửa, nhỏ đã thua. Không… từ đằng xa, anh thấy nhỏ vẫn ở yên vị trí ấy.

- Em chưa về sao?

- Sao anh quay lại, anh để quên đồ hả? Anh tự tìm nha, từ nãy giờ không có ai đến gần chỗ này, chắc nó vẫn còn nguyên đây thôi. – Nhỏ đứng lên, bước vội, bởi nước mắt, nước mũi tèm nhem trên gương mặt nhỏ, nhỏ không muốn anh thấy.

Anh kéo tay nhỏ lại, anh ôm nhỏ.

- Phải, anh đã để quên em ở đây, cô công chúa nhỏ à.

- Trước khi đến đây, em đã đánh cược, cho dù anh có đến hay không, em vẫn sẽ ở đây đến khi nào quán đóng cửa, em cho mình được chờ anh nốt ngày hôm nay.

- Mọi suy nghĩ của anh đều bị em nói đúng. Và ván cược này chúng ta đều chiến thắng, không có ai thua ai cả. Sau khi nói chuyện điện thoại với em hôm ấy, không hiểu sao, anh lại thốt ra những lời như thế. Nhưng sau đó, anh muốn gọi cho em để nói với em nhiều lắm nhưng anh không thể, anh …

- Anh định nói gì với em nào?

- Nói là anh yêu em nhiều lắm…

Rồi anh siết chặt, anh ôm lấy nhỏ, lúc này nỗi đau từ con tim anh và nhỏ đã tan. Chợt:

- Ây da…

- Máu, tay anh bị làm sao vậy, đưa em xem nào?

- Không sao đâu em, lúc nãy anh giúp người ta lấy lại túi xách từ bọn cướp, chút xíu như thế này, không nhằm nhò gì đâu.

- Không nhằm nhò hả? Thế lúc nảy, ai la ây da?

- Ơ… ai bảo em nắm tay anh chặt vậy, ngay vết thương còn đang ra máu thế này, không đau mới lạ.

- Được rồi, để anh lau nước mắt cho em nào, đúng là công chúa nhỏ, mít ướt thấy sợ, xấu gì mà dễ thương thế không biết!

- Ơ, anh này, xấu mà dễ thương là sao? Ngôn ngữ gì kì vậy?

- Hihi… Không có gì. Anh đưa em về, để em đi một mình, anh lại sợ, lại không yên tâm.

- Um, mình về, quán cũng tới giờ đóng cửa rồi, về nhà, em giúp anh rửa vết thương.

Vâng! Chính em
Sẽ luôn trọn đời bên anh với bao yêu thương.
Hoa hồng tươi trên con đường đi đôi ta sánh bước.
Vâng! Chính em
Là thiên đường nhỏ cho anh có riêng góc trời
Như hằn tin thượng đế mang em trao tặng anh...

Đây là bản nhạc, nhỏ và anh rất thích, nhỏ vẫn hay hát cho anh nghe, khúc nhạc “Vâng! Chính em” được vang lên, những ly rượu ngày tân hôn được uống cạn. Mãi đến ngày này, anh mới nói cho nhỏ biết là vào cái ngày định mệnh ấy, anh cũng như nhỏ, anh cũng đánh cược, làm nhỏ giận, sự giận dỗi yêu thương, nhỏ bắt anh hát chung với nhỏ bái hát đó, làm anh chưa có chút rượu bia mà cái mặt đã đỏ bừng trên sân khấu.

Tình yêu của nhỏ và anh sau bao ngày bao đêm chờ mong nhớ thương ngóng trông mòn mỏi để đến hôm nay, ngày vui cả hai chờ đợi, sự thăng hoa tình yêu. Nhỏ và anh sẽ mãi thuộc về nhau, cuộc tình đơm hoa kết trái trăm năm.
Nguồn: 24h

Tình đầu không dễ quên

Tình đầu không dễ quên
Tình đầu không dễ quên
Hà Nội vắng,
Phố buông nắng, ngủ quên mơ màng...
Ta lang thang,
Tìm về nơi kí ức...
Bách Khoa yêu thương vẫn còn thơm mùi mực
Trang giấy nào ta viết tặng em thơ?
Mối tình đầu đã qua tự bao giờ,
Sao cứ đọng trong lòng ta khắc khoải...
Nỗi buồn nào lưu luyến chẳng nguôi ngoai?

Em nơi đâu để ta cứ mong hoài
Mùa lá rụng, bên lề ai lẻ bước.
Ở nơi này, nhớ về mùa thu trước
Ai bên nhau trao câu hẹn, ước thề?

Em đã thế, như tình đời vẫn thế
Hợp rồi tan chia đôi ngả đường về
Sẽ thôi nhớ, thôi đau, thôi sầu, thôi hận
Thu đi rồi, ta cũng chẳng phân vân.

Hạnh phúc ấy em đã chẳng cần
Ta sẽ dành nó cho người khác
Yêu thương rồi xin đừng bội bạc
Tình hết rồi, giữ lại nghĩa nhé em...!
Nguồn: 24h

Bắt đầu thấy nhớ anh

Cho đến bây giờ tôi nhận ra một điều rằng tôi đã thích anh, một con người đặc biệt trong trái tim tôi.
Bắt đầu thấy nhớ anh
Bắt đầu thấy nhớ anh
Anh tốt nghiệp kĩ sư điện điện tử, nhưng anh lại làm kĩ sư máy may tại một công ty lớn hàng đầu của Nhật. Thời gian gặp anh cũng chẳng nhiều, nhưng tôi cũng không biết đã bắt đầu thích anh từ khi nào? Tôi không nhớ rõ.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh trên xưởng sản xuất giày của công ty tôi, anh là một nhà cung ứng hàng đầu về máy, và rất chuyên nghiệp trong việc lắp ráp, sửa chữa máy may. Điều làm tôi ngưỡng mộ nhất ở anh là không chỉ giỏi về mặt chuyên môn kĩ thuật anh còn giỏi về ngoại ngữ. Anh là người Việt gốc Hoa, có thể nói tiếng Hoa lưu loát, tiếng Anh, và kể cả tiếng Nhật. Tôi rất ngưỡng mộ anh, trước đó trong mắt tôi, anh cũng chỉ như những nhà cung ứng khác mà tôi thường gặp, cũng không ấn tượng gì, trong tôi còn nghĩ anh này chẳng có gì đặc biệt cả. Thế mà đến bây giờ lại trở nên hoàn toàn đặc biệt trong trái tim tôi, tôi đã thích anh từ khi nào?

Thời gian tôi gặp anh chỉ vẻn vẹn trong mấy tiếng đồng hồ, chỉ trong trường hợp máy của công ty tôi có vấn đề về kĩ thuật mới gọi bên anh sang sửa, mấy lần trước thì đồng nghiệp của anh sang sửa máy, nhưng không sửa được, lại phải đợi anh đi công tác Bình Phước về rồi mới sang sửa. Tôi mong ngày nào cũng được nhìn thấy anh, như vậy có lẽ hơi khó vì như thế máy của công ty tôi ngày nào cũng hư thì tôi mới có thể gặp anh được ư? Có lần anh sang sửa bo mạch cho máy, nhưng chưa sửa được phải đem về gửi sang Singapore để sửa lần đó anh bỏ quên chai nước trà, anh đã gọi điện cho tôi nhờ tôi lên xưởng gần chỗ mấy chiếc máy tìm xem có không, tôi chạy vội đi tìm nhưng không thấy, không biết anh để đâu.Tôi gọi anh bảo tôi không thấy chai nước đó. Lúc đó tôi tự hỏi không biết chai nước gì mà anh cần tìm đến như thế. Cũng may là ít phút sau tôi hỏi anh quản lý thợ máy anh bảo công nhân ở chuyền sản xuất đó đã bỏ vào thùng rác sản xuất, và cũng may hơn nữa là thùng rác sản xuất nên chỉ là những loại vật tư vải vụn, chỉ may nên không ảnh hưởng gì tới chai nước. Tôi mừng rỡ nhắn tin cho anh rằng tôi đã tìm thấy rồi và đang giữ chai nước, khi nào có dịp thì anh sang lấy nhé, sau đó anh bảo vậy em lấy ra đi, anh đang trên đường qua em. Tôi vui vẻ đáp “thật á?”, tôi vui mừng vì lại được gặp anh một lần nữa. Lúc đó tôi còn chưa có tình cảm gì với anh cả, đến chiều hôm đó, tôi gửi nhầm một tin nhắn và xin lỗi vì sự gửi nhầm đó, tôi gửi bằng tiếng Hoa, anh cũng sử dụng tiếng Hoa nhắn lại cho tôi. Tôi rất thích tiếng Hoa, anh bảo anh ghét tiếng Hoa, anh chỉ thích tiếng Bông thôi. 

Kể từ đó chúng tôi thỉnh thoảng có nhắn tin qua lại chủ yếu để hỏi thăm xem công việc thế nào và có gì mới không. Và cũng tình cờ hôm nhắn tin thì anh đang ở nhà một mình nên bảo muốn đi chơi. Lúc đó tôi cùng hai cô bạn đang đi hát. Tôi bảo thế anh đi hát cùng em. Anh hát rất hay, chỉ chọn những bài tiếng Hoa, tôi và anh hát song ca bài “Chuột yêu gạo” bằng tiếng Hoa. Anh hát hay lắm. Giọng khá cao. Tôi vui lắm về kể lại với cô bạn thân cùng phòng, tôi không ngờ rằng lại gặp anh ngày hôm đó đấy. Hôm đó về thời tiết mát mẻ, trăng sáng trên đường về nhà tôi vẫn mỉm cười đến kỳ lạ và tự hỏi sao lại có thể gặp anh được chứ.
Cảm ơn anh, con người luôn đem lại sự tốt đẹp và bình yên cho tôi
Cảm ơn anh, con người luôn đem lại sự tốt đẹp và bình yên cho tôi
Lần gần đây nhất tôi gặp và ăn trưa cùng anh trong 2 ngày liên tiếp. Anh hỏi tôi sao chưa ăn cơm đi, tôi bảo “em đợi anh”. Ngày thứ 2 cũng thế, tôi cũng đợi anh đi ăn cơm cùng, thời gian bên cạnh anh chỉ được 1 tiếng đồng hồ giờ nghỉ trưa của tôi. Thời gian lúc đó sao trôi qua thật nhanh. Ăn cơm xong chúng tôi đi uống nước ở gần đó, nói chuyện rất vui, thỉnh thoảng tôi nhìn đồng hồ, anh hỏi “em sắp phải vào làm rồi à?”, "vâng ạ, em sắp vào làm rồi". "Anh nghỉ ở ngoài chút xíu đi 1h30 cả vào làm tiếp".Thời gian bên anh ngắn lắm nhưng tôi cảm nhận rằng tôi đã rất hạnh phúc vì có khoảng thời gian ngắn ấy, tôi cũng thầm cảm ơn trời vì đã tạo ra cơ hội cho tôi được gặp anh.

Tôi trở nên nhẹ nhàng, bình dị, bản chất tôi cũng hơi trầm tính, sống nội tâm, nên chẳng ai biết tôi nghĩ gì cả. Tôi thích mùa thu, người ta thường bảo ai thích mùa thu thường hay buồn, nhưng tôi hoàn toàn ngược lại, tôi luôn sống lạc quan, suy nghĩ theo lối tích cực và vui vẻ. Tôi cũng biết chắc rằng anh cũng không hề nhận ra là tôi đang thích anh đâu. Tôi một con người bình thường nhất so với những người bình thường nhất, đẹp bình thường, chiều cao chuẩn, mọi người thường nói tôi có dáng chuẩn và một tâm hồn đẹp. Tôi chỉ là một nhân viên phiên dịch tiếng Anh bình thường trong công ty, công việc yêu cầu tôi phải cẩn thận trong từng câu chữ, cần xử lý nhanh tình huống và có không ít áp lực đến với tôi. Tôi vẫn luôn bình tĩnh, điều đó đã làm tôi vượt qua nhiều khó khăn. Mỗi ngày tôi điều ghi chú lại những từ vựng tôi chưa biết để lần sau gặp phải không còn mơ hồ với nó nữa. Công việc tuy nhiều khó khăn nhưng tôi yêu thích nghề phiên dịch này, công việc làm tôi hăng hái, vui tươi. Điều hạnh phúc nhất trong công việc của tôi là có thể làm thỏa mãn, làm hai bên hiểu nhau trong mọi tình huống.

Từ khi gặp anh tôi càng trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi luôn muốn làm cho mình đẹp hơn khi đứng trước anh, tôi tham gia học lớp Yoga để có một đầu óc minh mẫn, luôn bình tĩnh trước mọi sự việc xảy ra. Chỉ mong một điều rằng, ở đâu đó anh cũng vui khi nghĩ tới tôi. Và nếu một ngày nào đó tôi biết anh cũng thích tôi thì có lẽ tôi là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất trên đời này. Ở đâu đó tôi cũng chỉ mong anh luôn vui vẻ, công việc thuận lợi, dù chẳng biết có được gặp anh thường xuyên không. Chuyện tình cảm của tôi dường như chưa đi tới đâu cả. Mong một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với anh và tôi.

Nếu như hạnh phúc của tôi là anh, và hạnh phúc của anh là tôi, điều đó quả là thật kỳ diệu. Tôi chẳng mong anh đọc được những dòng tâm sự này, chỉ mong anh luôn vui vẻ thì tôi cũng hạnh phúc rồi.

Hôm nay Sài Gòn mưa thật lớn, tan sở tôi về nhà đi chợ, tiện thể mua hoa cúc tím về cắm trông cũng đẹp lắm, cũng nhẹ nhàng giống như tôi vậy. Bởi vì anh tôi trở nên làm đẹp hơn cho cuộc sống này, cuộc sống luôn tươi mới như những bông hoa cúc khỏe mạnh đang chen nhau đua nở. Một ngày đẹp trời tôi cũng sẽ tự tạo cơ hội cho mình để nói anh biết về tình cảm của mình, bởi tôi nghĩ rằng không điều gì là tự nhiên xảy đến, tất cả chỉ xảy ra khi bạn hiểu được rằng chính bạn phải tác động để mọi việc diễn ra theo cách mà bạn muốn. Và tôi biết rằng nói ra cũng rất khó khăn bởi cuộc sống được hình thành bởi một chuỗi khó khăn chỉ cần mạnh dạn tìm giải pháp để vượt qua khó khăn ấy, thì tôi tin mình sẽ đủ can đảm để nói ra cho anh biết. Cho dù anh có không đáp lại tình cảm của tôi, tôi cũng sẽ luôn mỉm cười và hạnh phúc vì tôi đã nói lên được cảm xúc của mình. Cảm ơn anh, con người luôn đem lại sự tốt đẹp và bình yên cho tôi.
Nguồn: 24h
 
Copyright © 2014 Thủ Thuật Hay.